Henry cười theo cái cách chứng tỏ hắn ta chẳng hề hài lòng chút nào, chĩa cây súng vào mặt cái bóng đen cao khoảng ba mét với thân hình đen thui và đôi cánh lớn đang bị mình bắt quả tang ngay tại trận vì vừa mới gϊếŧ người.
Tưởng ai xa lạ, hóa ra là con Quỷ Hút Hồn mà Henry đã bắn hụt mấy năm về trước. Nó may mắn thoát chết nên mới tự do bay nhảy, tự do gϊếŧ người rồi hút máu người ta, hút luôn cả linh hồn và thanh xuân của bất cứ ai mà nó gặp trên đường.
"Có lẽ ngày đó tao quá nhân từ nhỉ, mày nghĩ mày thoát chết khỏi nòng súng của tao là do mày có năng lực ư?"
Thân thể tên này kỳ lạ và quái dị cực kỳ, ngay cả cách thức gϊếŧ người cũng nguy hiểm cho nên Henry được tổ chức săn quái vật ra lệnh nhất định phải bắt sống gã này về tổ chức để xử lý theo cách riêng. Bởi vì con quỷ này bất tử, chẳng có thứ vũ khí nào có thể gϊếŧ chết được nó.
Đó là suy nghĩ của những người trong tổ chức, còn suy nghĩ của hắn thì con nào mà chả có điểm yếu, chỉ là nó có muốn lộ ra hay không thôi.
"Giờ tao cho mày hai lựa chọn, một là theo tao về tổ chức rồi chịu sự khoan hồng của thế giới phù thủy. Hai là kết thúc mạng sống ở đây, nào chọn đi!"
Định bụng sẽ thương lượng rồi bắt nó về tổ chức theo cách nhân từ nhất, nhưng mà nhìn thái độ lồi lõm của nó khi bàn chân to lớn từ từ tiến sát lại Henry. Nó phun ra một làn khói màu đỏ, đập thẳng vào mặt hắn rồi phất tay kiêu ngạo.
"Mày có giỏi thì bắt tao thử xem, lũ loài người yếu ớt xứng đáng để cho tao đè bẹp dưới chân thôi".
Cái con Quỷ gà móng đỏ mập hỗn láo này thật là... Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, được thôi. Nếu như nó đã có lòng thách thức hắn cầm vũ khí thì Henry cũng sẵn sàng làm thịt luôn cái con nửa quỷ nửa gà này. Để xem ai mới là kẻ xứng đáng bị đạp dưới chân.
====
Và rồi trận chiến bắt đầu, từng phát đạn được bắn ra. Quỷ Hút Hồn không hổ danh là "Kẻ gϊếŧ người thầm lặng", nó phi đến chỗ hắn với tốc độ kinh người, từng đòn đấm sấm sét được tung ra liên tục để hạ nốc ao đối phương. Nhưng lần nào Henry cũng né được, khiến cho nó tức giận lắm.
Coi bộ nó vẫn chưa ý thức được mình đang đối đầu với ai rồi...
Nó luôn nghĩ con người bé nhỏ, tầm thường chắc chắn sẽ không chống đỡ được từng cú đấm chết người của nó đâu. Nhưng có vẻ con quỷ này đã lầm rồi, Henry sau khi đã bắn hết số đạn mà mình mang theo thì hắn mới thật sự bắt đầu cuộc chơi, cuộc đi săn của chính mình.
Lưỡi cưa máy được lấy ra, đây là vũ khí hiện đại nhất mà tổ chức đã phát minh cho thợ săn của mình. Tiếng máy cưa vang lên ồn ào, Henry dùng hết sức chạy thật nhanh về phía con quỷ rồi chém một đường thật mạnh vào giữa ngực nó.
"Mấy lần trước mày né tao được chắc có lẽ là mày nhanh mà mày may mắn, nhưng rất tiếc là sự may mắn của mày kết thúc rồi con ạ. Chuẩn bị mà về với địa ngục đi"
Con quỷ sau khi nhận phát chém chí mạng thì nhanh chóng bị mất máu, vốn dĩ nó sống được tới lúc này là nhờ đám tiểu yêu hút máu người dân rồi mang về mớm cho. Bây giờ đám tiểu yêu cũng đã bị diệt sạch bởi bàn tay của Henry, lượng máu trong cơ thể còn quá ít khiến cho nó choáng váng, bước chân loạng choạng đi không vững. Cứ như thế cái đầu đập mạnh vào chuông nhà thờ, làm nó reo lên inh ỏi.
"Mày... mày là thứ gì thế?"
Con quỷ vẫn tiếp tục gào mồm, ôm lấy vùng ngực bị chém thành vết rách to tướng.Nó cảm thấy thật là kỳ lạ quá, bình thường bất cứ thứ gì chém vào cơ thể bất tử này thì vết thương sẽ mau chóng tự lành trở lại. Vậy mà cái thứ vũ khí kỳ lạ mà gã đàn ông cầm trên tay lại khiến cho vết thương ngày càng mở rộng ra, các tế bào muốn kết nối để làm lành cũng tự động bị phá hủy giống như…Henry đã tẩm một loại thuốc nào đó, loại thuốc bí mật phá hủy hết tất cả các tế bào tự phục hồi của con quỷ.
Máu chảy ra như suối đổ, chẳng mấy chốc trên đỉnh tháp nhà thờ đã loang lổ toàn là vết máu và vết dấu chân của con quỷ.
Nó vẫn còn cố chấp lắm, nhưng mọi thứ đã kết thúc rồi. Lợi dụng đối phương vẫn còn đang mơ hồ sau cú đập đầu khi nãy, Henry lao đến và chém thật mạnh vào chân Quỷ hút hồn, khiến cho cái chân to tướng đứt lìa khỏi cơ thể.
“Tha thứ cho mày là chuyện của Chúa, còn tiễn mày về với Chúa là việc của tao. Tạm biệt, ác quỷ!”
Cả khối cơ thể to lớn cứ như vậy mà bị chém rồi xô đổ theo kiểu bật ngửa, con quỷ cứ như vậy mà rơi xuống từ đỉnh tòa tháp. Dưới ánh trăng nhô lên, cơ thể của nó bắt đầu bốc cháy dữ dội. Từ cơ thể phân hủy hôi hám đang phóng ra vô số những làn khói mơ hồ.
Đó là những linh hồn đã bị nó nuốt chửng, lúc này bọn họ mới thật sự được giải thoát sau tháng ngày sống trong bóng tối. Từng vệt sáng bay lên trời, họ được thiên thần đón đi với vẻ mặt hạnh phúc ngập tràn...
Người đàn ông lúc này làm dấu cây thánh giá, xác nhận nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp. Henry đội lại mũ của mình, rồi quay bước bỏ đi trong màn đêm u tối.
====
Con quỷ chết đi, đám quỷ nhỏ cũng chết theo. Người trong thành phố không còn nhìn thấy cối xay gió bí ẩn bên hòn đảo Asix nữa. Đời sống người dân đã quay trở lại giống như ban đầu, lúc này bọn họ mới thật sự cảm thấy hối hận vì đã trách nhầm người.
"Henry đã cứu chúng ta, ôi thật là tội lỗi làm sao khi người trần mắt thịt lại bất kính với ân nhân của mình như vậy. Hãy đi tìm cậu ấy, và hãy tạ lỗi nào!"
Lúc người trong thành phố kéo đến để xin lỗi và nhận lời tha thứ từ Henry thì hắn đã bỏ đi từ lâu. Lời xin lỗi cứ như thế mà bị bỏ lỡ.
*
*
Henry quay trở lại tổ chức tiêu diệt quái vật và báo cáo lại những việc mình làm với thủ lĩnh, người đứng đầu tổ chức này là một vị linh mục với cái đầu láng o như quả dưa hấu và đôi môi giống như cá lau kiếng. Ông ấy hay ra vẻ mình là người của đấng tối cao, bước xuống từng bậc cầu thang với cái chân bị tật một cách khó khăn.
"Vậy là mọi chuyện đã xong rồi nhỉ?" - Ông ta hỏi.
"Tôi đã làm theo đúng thỏa thuận của chúng ta, tiền đâu? Ông bảo sẽ trả tiền khi tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ cơ mà" - Henry gác chân lên ghế, uống cạn ly rượu mà phục vụ mới đưa cho mình.
Ngay lập tức, một túi tiền lớn đầy những đồng tiền vàng được ném về phía gã. Hắn mở túi tiền ra và ngay lập tức nụ cười đã nở trên môi, đang định bụng đứng lên đi về thì vị linh mục ấy đã kéo lại.
"Cậu có một nhiệm vụ mới nữa đây, cậu trai trẻ. Số tiền thưởng lần này là bốn triệu Rome, thật là đáng để thỏa thuận nhỉ?"
Henry nghe đến số tiền khổng lồ, liền ngay tức khắc ngơ ngẩn mà đánh rơi túi tiền mình đang cầm.