La Bằng Nguyệt

Chương 3: Gặp phụ, mẫu thân, thật may mắn làm sao.

Nguyệt Nguyệt cùng Thanh Thanh đi đến điện sảnh chính của nhà họ La, cô nhắc nhở Thanh Trì:-Sau khi đi vào, em đừng nói gì cả cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra.

-Vâng-Tiểu thư sẽ không sao chứ, mình thấy lo quá.

Kiếp này mình thật may mắn vì còn cả cha và mẹ bên cạnh, nghe nói cha không thương mình nhưng ít nhất mình vẫn còn mẹ, Nguyệt Nguyệt nghĩ thầm.Nhưng Bằng Nguyệt vừa bước vào đã có ly nước đập mạnh xuống sàn, làm ướt cả tà áo của cô, một giọng đầy tức giận, ồm ồm vang lên:

-Ngươi hôm nay ăn gan hùm hay gì mà dám đánh cả nha hoàn của tỷ ngươi, ngươi bắt đầu nổi loạn rồi đúng không?

-Phụ thân, người thấy con thường ngày giống vậy lắm sao?

Giật mình, La Sâm nhận ra con gái mình thường ngày nhút nhát, ngu ngốc đùa nghịch sao có thể không không như vậy được:

-Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc là chuyện gì?

La San ở bên cạnh đó chen vào không để cho cô nói:

-Chẳng có chuyện gì đâu cha ơi. Nha hoàn của con thường ngày vẫn ngoan ngoãn mà.

-Ngoan ngoãn?Cái ngoan ngoãn mà tỷ nói là không hành lễ và dám gọi thẳng tên của chủ sao?

-Ngươi...

-Đủ rồi, có thật là như vậy không?

-Dạ...dạ...oa... Xin nhị tiểu thư tha tội đừng trách phạt nô tì

Ả La San không thể giả tạo hơn khóc lóc nói:

-Phụ thân, mọi tội lỗi hãy để con gánh hết thay nô tì của con ạ

-Haizz... Sao ta dám phạt con chứ San nhi? Còn ngươi nữa, Bằng Nguyệt, chỉ là chuyện cỏn con ngươi bỏ qua đi.

Chuyện cỏn con? Nhà họ La từ xưa vốn đã coi trọng phép tắc mà nay lại bảo là cỏn con. Xem ra, vị tỷ tỷ này của mình được chiều chuộng quá rồi. Nói với La San dùng giọng điệu ngọt ngào như vậy, còn nói với mình như người xa lạ, Bằng Nguyệt của thế giới này trước kia chắc hẳn phải tủi thân lắm. Nhưng giờ mình sẽ không để chuyện đó lặp lại nữa.

-Con xin theo ý người.

Nhưng cũng không nên truy xét quá nhiều nếu không sẽ bị dòm ngó, vẫn nên tỏ ra là đứa con hiểu chuyện. Thật kì lạ, nha đầu này nếu như vậy thường ngày sẽ khóc lóc ăn vạ, thôi bỏ đi, vẫn là đứa con ta chán ghét nhất, y như mẫu thân của nó vậy, La Sâm thầm nghĩ.

- Thôi được rồi, Bằng Nguyệt ngươi về phòng đi.

Chỉ còn La San ở bên cạnh tể tướng, ả nũng nịu nói:

-Phụ thân, sao nay người không phạt muội muội, muội ấy đánh nha hoàn của con mà.

-Ta cũng không thể bỏ phép tắc, chỉ có thể không phạt nha hoàn của con. Nhưng từ từ ta cũng sẽ tìm cách đuổi muội muội của con đi thôi.

-Người nhớ đó nha.

Bằng Nguyệt bên ngoài cũng đó nghe thấy hết, vạch sẵn kế hoạch ứng phó trong đầu rồi.