Chương 14
Mùa đông cuối cùng đã đến. Những con gió lạnh kèm theo mưa giống như những con dao đâm xé vào da thịt. Tuyết đã phủ trên dãy núi phía tây tuần rồi, báo hiệu những tháng đông giá sắp tới. Những bông tuyết đầu tiên đã rơi xuống các con đường trong chốn kinh kỳ. Lũ ngỗng ở lại trong chuồng của chúng. Những người làm công xúc tuyết ra khỏi con đường phía tây. Nhóm chăm sóc, chăn nuôi gia súc, gia cầm lại quây quần trong gian phòng ăn quen thuộc. Mùa đông ở Forest khá khắc nghiệt nên chẳng dễ dàng gì với việc về thăm gia đình của họ. Không có nhiều việc để làm, những người rảnh rỗi đi lang thang trong kinh thành mà không có áo khoác, thơ thẩn bên ngoài quán rượu bởi vì họ không được phép vào bên trong, nghe ngóng tin tức để bàn luận vào bữa cơm tối. Ở đó, họ nói chuyện về lễ hội Mặt trăng mùa đông và sự chuẩn bị cho lễ cưới của hoàng gia vào mùa xuân tới. Tatto thỉnh thoảng dùng com tối với họ, cậu ta có đầy ắp thông tin trong lâu đài đủ khiến họ phải lắng nghe một cách hăm hở.“Quân đội đã tăng gấp đôi kể từ mùa gặt. Họ không được huấn luyện nhiều vào mùa đông, nhưng tất cả đều đã tề tựu về ở kinh thành. Có lẽ chiến tranh sẽ xảy ra...”. Razo khịt mũi. “Chiến tranh sẽ xảy ra vào mùa xuân, đó là những gì tôi đã nghe!”.
Tệ hơn cả là tin tức của bà Ideca, vài ngày sau khi tuyết rơi lần đầu tiên. Buổi trưa có hai người chiến binh kỳ lạ đến cùng với một cô gái tóc vàng. Họ nói rằng họ đang tìm kiếm một cô gái tóc vàng khác, một người đã bị thất lạc khi đến đây. Ideca cau có với suy nghĩ này.
“Đúng thế, họ bảo có một cô gái tóc vàng thứ hai và nói rằng cô ấy có mái tóc vàng, giọng nói như thế này, cùng với nhiều điểm khác nữa. Dĩ nhiên, tôi tiễn họ về khi trả lời rằng chúng ta không giữ bất cứ một người thuộc vương quốc khác nào xung quanh đây”, bà lầm bầm.
“Sao họ ngốc thế nhỉ”, Razo nói, “Tại sao lại đi kiếm một trong những thị nữ của công chúa ở đây được? Hãy thử tìm ở hai nơi: Lâu đài hoặc là nghĩa địa. Đó là tất cả những gì tôi nghĩ”. Razo nhìn sang Ani để tìm kiếm sự đồng tình.
Cô thoáng thấy chóng mặt, nhưng hài lòng với sự cải trang của mình. Ungolad đã nhìn thấy cô ở cung điện, nhưng cô sẽ không quay trở lại đó. Họ đã gϊếŧ Falada. Họ không thể làm mọi thứ tồi tệ hơn. Cô cảm thấy tự do một cách kì lạ. Bây giờ không có lý do gì để ở lại Bayern. Falada đã đi rồi. Geric đã biến mất. Mỗi tháng cô tích cóp những đồng xu mỏng và chờ đợi tới mùa xuân khi băng tan, cô sẽ tiết kiệm đủ tiền để mua hàng hóa, rồi sẽ xin theo một nhóm thương nhân đi về Kildenree. Cô mong chờ mùa xuân. Mẹ cô và Calib chắc hẳn sẽ đón cô về nhà, sẽ thật là tuyệt khi được thấy lại các em một lần nữa, nhưng Ani không cảm thấy trong mình nỗi khao khát quay trở lại Kildenree.
Ungolad vẫn còn đang tìm kiếm và nếu cô ở lại Bayern, hắn ta sẽ tìm được cô không sớm thì muộn. Bên cạnh đó, Ani hiểu rằng gia đình của các hộ vệ bị sát hại cần biết về số phận người thân của họ. Vụ gϊếŧ người và sự phản bội của Selia cùng những người đi theo cô ta đáng bị trừng phạt. Biết thế, nhưng không hiểu sao cô chẳng tha thiết mấy chuyện ra đi. Cô nhìn quanh những người làm công và nhận ra cô sẽ nhớ họ khủng khϊếp.
Trong những ngày chờ đợi, Ani cố tận hưởng những phút giây còn lại khi được là một cô gái chăn ngỗng. Khi những người khác náo nức chuẩn bị cho lễ hội Mặt trăng mùa đông, Ani cũng tham gia, hăm hở đi với họ.
“Cô có chắc là cô muốn tham gia không?”, Enna thì thào qua kẽ tay che kín miệng, “Không phải những người lính canh sẽ ở đó và sẽ lục tung mọi thứ lên tìm kiếm cô sao?”.
“Tôi không thể trốn cả đời được”, Ani nói, “Mặt khác, tôi không phải là người mà họ đang tìm kiếm. Tôi là Isi, một cô gái chăn ngỗng, chuẩn bị tham gia vào lễ hội Mặt trăng mùa đông”.
Lễ hội được khai mạc vào ngày chợ phiên. Bắt đầu từ quảng trường và tràn ngập ra bên ngoài, đường phố như cháy lên sau khi những bông hoa giấy khổng lồ bừng sáng. Những sợi dây đầy màu sắc được ném từ cửa sổ này qua cửa sổ khác, từ tòa nhà này sang tòa nhà kia. Trên mỗi đỉnh tháp, lấp lánh cơ man nào là những dải ruy băng, dây trang trí. Mọi người diện bộ quần áo đẹp nhất, mang hết các món trang sức lóng lánh lên người. Ban nhạc ngẫu hứng gồm sáo, đàn hạc và đàn lia chơi rộn ràng trên đường phố. Trẻ con đốt pháo hoa, ồn ào đuổi nhau khắp hang cùng ngõ hẻm. Những tay trống gõ nhịp tưng bừng, những nhà ảo thuật thì liên tiếp lôi ra các trái táo từ đôi giày rồi lại biến chim bồ câu thành ngọn lửa.
“Cô sẽ thấy...”, Bettin, một trong những cô gái chăn cừu nói, “Ngay cả vùng nông thôn Forest cũng rộn ràng đón lễ hội Mặt trăng mùa đông”.
Razo đi phía trước, kéo tay áo của Ani. “Hãy đến đây, Isi! Tôi sẽ chỉ cho cô xem những phù thủy”.
Ani chưa bao giờ nhìn thấy một phù thủy, cũng chưa bao giờ nghe tiếng trống kỳ lạ thế này. Cô nán lại, như bị thôi miên bởi bàn tay vung lên vỗ xuống nhịp nhàng. Trong tim cô thình thịch từng giai điệu. Đó là phép thuật chăng? Cô tự hỏi. Hay đó chỉ là thủ thuật? Cô nhìn thấy mấy vị phù thủy chuyển một quả óc chó trong bàn tay nắm chặt thành một cái khăn quàng cổ. Cô nhìn thấy khuôn mặt của đám đông xung quanh cô và nhìn thấy họ cười toe toét trong khi cô vẫn còn đang kinh ngạc. Những con chuột biến thành cột khói, những đứa trẻ nhổ ra đồng tiền từ miệng. Mình kể những câu chuyện kỳ lạ thì họ ngạc nhiên, nhưng với những phù thủy thế này thì họ có vẻ như chẳng lấy gì làm bất ngờ, cô nghĩ.
Sau đó, Ani nhìn thấy một người đứng xem với khuôn mặt trông rất đáng nghi. Đôi mắt màu xanh nhạt của ông ta bất động, cứ như sợ bỏ lỡ bất cứ chuyển động nào từ đôi bàn tay của thầy phù thủy. Ông hơi liếc sang cô một chút, và Ani nao núng cúi thấp đầu, quay đi.
Yulan! Không có ai đứng bên cạnh cô. Nhịp trống dồn dập hơn. Tim Ani cũng thình thịch theo. Cô bước theo nhịp hối hả đó suốt hai con đường trước khi liều lĩnh quay nhìn xung quanh, đối diện với đám đông, cố tìm ra khuôn mặt hắn. Yulan không còn ở đó nữa.
Ani tìm thấy những người bạn đồng hành của mình gần chỗ các phù thủy. Hàng tá phụ nữ gần như trong cùng một loại trang phục: khăn choàng kín đầu và váy dài cùng với những chiếc hoa tai móc thành vòng nặng nề đang ngồi dưới đất. Khách hàng quỳ trước họ và phải trả một đồng xu để được các phù thủy lắc lắc chai thủy tinh chứa loại dầu mầm màu đen nói về tương lai, hoặc được các phù thủy cầm bàn tay lên, chích vào lòng bàn tay bằng những mẩu xương chim nhọn hoắc để tiên đoán về bệnh tật. Sau đó, các phù thủy kê đơn thuốc gồm các loại thảo dược chữa lành bệnh tật và bán luôn chỗ thảo dược này. Ani tự hỏi không biết đó có phải là ma thuật không.
“Tôi đoán có ít nhiều ma thuật trong đó...”, Razo nói. “Enna, hãy hỏi về tương lai của cô đi!”.
“Không được rồi...”, Enna lắc đầu, “Tôi chỉ có hai đồng xu và tôi lại muốn mua một cái bánh hạnh nhân”.
“Thử đi, Isi!”, Razo tiếp tục, “Cô không muốn biết về tương lai à?”.
Ani lắc đầu: “Tôi không có tiền. Tôi phải đợi để nhìn thấy tương lai của mình sẽ đến như thế nào thôi!”.
Razo cho tay vào túi và nghiêng người để nghe trộm một người lạ nói chuyện. Ani kéo Enna sang một bên.
“Tôi thấy một tên trong số họ...”, Ani nói, “... Một gã cận vệ tên là Yulan. Tôi không nghĩ hắn ta thấy tôi, nên cứ làm ngơ!”.
Bettin cùng với một cậu bé khác giật mạnh tay áo của Razo, cả nhóm tiếp tục đi ngang qua lễ hội. Enna và Ani liếc nhìn xung quanh nhiều hơn, nhưng những đứa trẻ làm công chưa kịp lớn này dường như không nhận ra. “Ở đó có các vũ công kìa”, Conrad nói. Một vòng tròn rộng đã được tạo ra trên mặt đất. Đám đông xung quanh dậm chân theo nhịp để cổ vũ.
“Hãy xem ai đang nhảy múa nào”, Razo nói.
“Chỉ xem thôi đấy, đừng bỏ lơ mấy đứa trẻ khác lần nữa!”, Enna nói.
Quay lại Ani, Enna khoác tay cô: “Cô giống như một người được sinh ra tại Forest vậy, giống như chúng tôi”. Rồi Enna chỉ vào vòng tròn. “Họ gọi cái này là dấu lăn tay của Chúa trời. Nó gọi lên sự sợ hãi mặc dù tôi không nghĩ có ai nhớ nổi lý do tại sao. Tôi từng nghe các vị vua của vương quốc này xưa kia thường làm lễ đăng quang ở đây. Bây giờ thì khác. Họ chỉ làm lễ đăng quang với giới quý tộc, ở nơi mà họ không bị làm bẩn những đôi giày nhưng lộng lẫy thôi”, Enna cười, sau đó nhớ ra Ani cũng là một người thuộc dòng dõi hoàng tộc. “Tôi không có ý nói tất cả những người thuộc dòng dõi hoàng gia đều như thế. Chỉ là họ làm vậy ở đây thôi...”.
Ani mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai Enna. “Cô nghĩ chúng ta nên rời đi chưa?”.
“Cô lo lắng hả?”.
Ani nhún vai, kiễng chân để xem cho rõ hơn. Razo xô đẩy họ từ phía sau và cả nhóm bị lọt thỏm trong đám đông. Vòng tròn người xem bên trong đang giữ chặt những mũi giáo, chỉ về chính giữa, làm thành một vòng ngăn nguy hiểm chết người. Một cậu bé mười lăm tuổi, nửa trên cởi trần, quấn một miếng vải quanh hông nhảy múa một cách cuồng dại trong một không gian hẹp chưa đến hai bước chân. Nó bị hai vết thương nhẹ ở trên lưng đang chảy máu. Một tay trống ngồi trên mặt đất, và đám đông dẫm mạnh chân như muốn đánh bại ông ta. Ani cảm thấy muốn tham gia vào trò này nhưng phải buộc chân mình đứng yên tại chỗ.
“Nếu cậu bé sống sót sau những điệu nhảy hoang dại, nó được xem là đã vượt qua một vũ điệu danh dự”, Enna nói.
“Thế nếu chúng không thể thì sao? Có phải chúng bị từ chối ban cho mũi giáo và tấm khiên?”.
“Chỉ khi chúng chết, điều đó mới xảy ra!”.
Các vũ công hoàn thành điệu nhảy và một cậu bé khác được thay vào cuộc. Chung quanh lại là những mũi lao, mũi giáo chìa ra. Đứa trẻ tiếp tục ném mình vào những động tác hoang dại. Đột nhiên, vũ điệu bị gián đoạn. “Tiếp tục đi, Wescelo!”. Một người đàn ông lớn tuổi la lên từ đám đông. Khuôn mặt của cậu bé hằn lên sự đau đớn. Nó nghiêng đầu trở lại và tiếp tục nhảy múa. Ani nhoài người ra khỏi những kẻ như điên rồ đó.
“Thật là khủng khϊếp”, Ani lắp bắp.
“Không khủng khϊếp lắm đâu!”, Razo nói, “Nếu họ không thể chịu nổi điệu nhảy, họ cũng không chịu nổi chiến tranh. Đó là lý do tại sao chỉ người hoàn tất điệu nhảy mới được cấp một mũi giáo và một tấm khiên”.
“Tôi sẽ nhảy như thế”, Conrad nói.
“Tôi cũng sẽ làm”, Razo hưởng ứng, “Nếu việc đó giúp mang đến cho tôi một mũi giáo, tôi sẽ làm ngay bây giờ”.
“Ồ, nhìn kìa!”, Enna cắt ngang giọng nói sôi nổi của Razo, “Những người trong hoàng tộc đến kìa...”.
Ani nhìn thấy một nhóm hộ vệ trong áo chẽn màu vàng sọc đỏ, trên tay loang loáng những mũi giáo sáng loáng. Ở giữa, cô thoáng thấy một người mặc áo quần lộng lẫy, vây quanh là những người hầu chỉnh tề, những nhà quý tộc ngạo mạn. Chiếc lông chim trên mũ họ khẽ phấp phới khi họ di chuyển. Những dải đăng ten trên dù của các tiểu thư, các phu nhân dòng dõi hoàng gia đung đưa một cách tao nhã.
“Họ hầu như không bao giờ đi ra trước công chúng”, Bettin nói, “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ ai trong số họ. Có lẽ bởi vì cô công chúa mới tới muốn xem lễ hội nên mới thế!”.
“Tại sao họ không đi ra ngoài?”, Ani hỏi.
“Họ nghĩ họ quá sang trọng, quyền uy và vĩ đại”, Conrad nói, “Mẹ tôi bảo rằng, trong cuộc chiến tranh phía đông, đức vua đã mất tất cả anh em và cha mình. Sau đó, ông trở thành vua và chưa từng để một cuộc chiến tranh nào xảy ra”.
“Thế nào hoàng tử cũng có mặt”, Bettin háo hức, “Isi, cô có muốn thấy mặt hoàng tử không?”.
“Có chứ, rất muốn là đằng khác!”.
Enna thúc vào khuỷu tay cô: “Cô chưa bao giờ nhìn thấy hoàng tử ư?”.
“Ồ, không được đề cao mình như thế, Enna!”, Razo nói, “Cả cô cũng chưa nhìn thấy bao giờ cơ mà!”.
Ani vượt qua Razo để đến nơi đám đông chen nhau kín mít. Một vòng người xem thắt chặt dần, bao vây bên ngoài nhóm người của hoàng gia. Razo vịn tay trên vai hai người bạn của mình và nhảy lên nhảy xuống.
“Không có cách nào đi vào trong cả”, cậu nói, “Nhưng họ đã dừng lại để chơi trò chơi”. Cậu dẫn mọi người ra khỏi đám đông, đi vòng đến gian hàng trò chơi. Họ cúi xuống phía sau một toa xe và nhìn vào giữa những người lính canh. Cùng lúc đó, bên trong, một cậu bé khoác áo choàng nhưng màu hoa oải hương đang chơi trò ném một cây giáo nhỏ vào một con heo rừng bằng gỗ.
“Xem này”, Enna nói, lùi trở lại chống lên người Razo, “Không khéo bị ném trúng một cây giáo vào ngay mắt bây giờ”.
“Ai là con trai đức vua vậy?”, Ani hỏi.
“Hoàng tử đằng kia, trong bộ quần áo màu tím ấy!”, Razo nói, “Tatto đã chỉ cho tôi thấy khi hoàng tử ra ngoài lần trước”.
Ani toét miệng cười: “Thật chứ? Đó là hoàng tử ư?”.
Cậu bé chưa đến mười ba tuổi. Khuôn mặt tròn vẫn còn vẻ mịn màng của trẻ con. Cậu mỉm cười với niềm vui như bất cứ đứa trẻ nào khi những ngọn giáo ném trúng con heo rừng bằng gỗ.
Enna ghé vào tai cô thì thào: “Trốn thoát trong gang tấc, nhỉ?”.
“Thật vậy!”, Ani bật cười, lần đầu tiên thấy biết on Selia đã cứu cô khỏi cuộc hôn nhân kỳ quặc này. Cô tưởng tượng hẳn Selia phải ngạc nhiên đến thế nào khi gặp chú rể chưa thành niên của mình.
Tất nhiên, Ani ngờ rằng Selia sẽ cưới nhưng vẫn giữ Ungolad bên cạnh mình. Sau đó, một người đàn ông bước vào giữa vòng tròn, ngay tầm mắt của cô. Mái tóc đen, mịn, được buộc lại sau cổ, khuôn mặt góc cạnh, bàn tay mà Ani biết là rất to và mạnh mẽ, khi chứng chạm vào cô, chúng dường như xuyên qua làn da, chạm đến từng mạnh máu của cô. Chính là Geric.
Anh đến bên cạnh hoàng tử, đôi mắt đen quét qua đám đông.
“Ồ”, Ani thì thào.
Hoàng tử đưa một bó tên cho Geric và vỗ tay khích lệ. Vài anh chàng quý tộc cười chế nhạo nhưng Ani không thể nghe thấy. Geric gật đầu, mỉm cười và bước lên gian hàng. Mũi tên đầu tiên và thứ hai bay về phía cổ con heo rừng với một tiếng uỵch khô khốc. Một số người trong hoàng gia hoan nghênh một cách lịch sự. Sau đó Selia lướt từ phía sau hoàng tử đến tiếp cận Geric, trò chuyện với một nụ cười bẽn lẽn. Khi cánh tay của cô ta đưa lên ném mũi tên, nó va mạnh vào khuỷu tay anh và mũi tên bay đi mất. Selia cười một tiếng vui vẻ. Ani có thể nghe thấy tiếng cười đó làm dấy lên sự ồn ào của đám đông. Ani siết chặt nắm tay. Cô ghét cách Selia trêu chọc những người hộ vệ đáng thương chắn ở phía trước các nhà quý tộc. Họ đã làm rất tốt.
“Công chúa đấy”, Enna nói. Giọng của Enna nghe giống như tiếng cảnh báo, và Ani quay đi, trước khi Selia thấy cô. Nhưng Geric đang hướng tới đám đông tìm mũi tên bị mất của mình. Nó rơi không xa nơi Ani cúi xuống nên khi anh nhìn lên, anh trông thấy cô ngay.
Isi, miệng anh thì thầm.
Cô không thể cử động. Cái nhìn của anh trùm lên cô. Selia đứng bên cạnh anh, đang mải mê chế giễu và cười rộ lên, chắc chắn bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại, nhìn thấy những gì mà anh trông thấy. Tuy nhiên tất cả những gì mà Ani có thể làm là đứng sững.
“Isi, đó là công chúa!”, Enna kéo mạnh tay áo của cô. Ani chớp mắt dưới cái nhìn của Geric, nhìn xuống và chuyển sang chỗ khác. Họ luồn lách ra khỏi đám đông, tìm đến chỗ vắng vẻ hơn.
“Tại sao chúng ta không thể ở lại ngắm hoàng tử”, Razo nói.
Enna trừng mắt với cậu nhóc và tiếp tục bước. Geric dường như không có vẻ gì ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. Anh ấy dường như muốn xin lỗi. Xin lỗi vì đã nhìn thấy cô hay xin lỗi đã không nhìn thấy cô? Cô nhắm mắt lại, nhớ đến dòng chữ ngắn ngủi từ lá thư của anh - Tôi không thể yêu em như một người đàn ông yêu một người phụ nữ. Và Selia đã nói chuyện với anh một cách thân thiết. Ani rùng mình khi nghĩ đến việc cô gần như đã nói cho anh tất cả sự thật. Cô đã sai khi nghĩ mình đã có thể tin tưởng anh.
“Cô gái tóc vàng đó, cô ta không thực sự xinh đẹp!”, Razo nói. “Tôi nghĩ cô gái chăn ngỗng của chúng ta xinh đẹp hơn công chúa nhiều”, Razo mở rộng cánh tay của mình một cách khoa trương, nắm lấy tay Ani, và để nó thả lỏng trong bàn tay mình. “Công chúa chăn ngỗng của tôi”.
Cậu nhóc chỉ đùa thôi, nhưng Ani cảm thấy tâm trạng mình tốt lên nhiều và cô cũng đặt tay mình lên tay cậu đáp trả: “Hoàng tử chăn cừu của tôi”. Họ dừng lại để mua bữa tối kèm với bánh kem và quả anh đào mang theo. Ani, người đã tiết kiệm từng đồng tiền vàng cho chuyến đi dài, chỉ ăn chút ít bánh quy mà cô mang theo từ nhà.
Một trong những cậu bé chăn cừu đã trả tiền cho một nghệ sĩ đường phố để ông ta vẽ một hình xăm bằng mực lên cánh tay, một hình vẽ mặt trời Bayern bao quanh bởi các giọt nước màu đen đang đuổi theo đàn cừu. Cậu bé, với vẻ tự hào, hỏi cả nhóm liệu cậu có giống một người lính hay thành viên của một băng nhóm hay không.
“Đảm bảo để được hai tháng”, người nghệ sĩ nói.
“Nó sẽ bị rửa sạch trong lần tắm đầu tiên thôi”, Enna lắc đầu không tin.
“Thế thì nó sẽ không tắm trong hai tháng!”. Razo cười toe toét và đấm nhẹ vào cánh tay của cậu bé. Cả nhóm đi lòng vòng, nghêu ngao cất tiếng hát những bài của vùng Forest và hi vọng được nghe bất cứ tiếng trống nào của những thầy phù thủy. Razo nhấc Ani quay một vòng xung quanh trong một điệu nhảy ngẫu hứng. Cô quay đầu lại và cười. Nhưng khi ngừng quay, tâm trạng cô bỗng trở nên nặng nề và bàn chân tê cóng. Cô nhìn lại các gian hàng trò chơi. Một đám đông người đã ngăn cách họ. Họ hướng về đại lộ chính, nơi đám diễu hành cưỡi ngựa sẽ vượt qua.
Conrad đòi xem nhóm đàn ông cưỡi những con ngựa đi đầu. Họ vượt qua trung tâm quảng trường và các nhóm phù thủy. Giữa lúc chen lấn hỗn độn ấy, Ani lọt vào mắt của một phụ nữ có vết bẩn trên tay và đôi môi màu tím. Bà ta bỏ nhóm của mình tiến đến bên cô.
“Tôi đã gặp bà”, Ani nói, “Ở phiên chợ mùa thu”.
Người phụ nữ gật đầu.
“Bà nói tôi có thứ gì đó bên trong, rằng tôi không biết về nó”.
Bà ta gật đầu lần nữa, mái tóc dập dềnh theo mỗi cử động. “Đây là lễ hội. Nếu cô muốn biết điều gì đó, hãy đưa tôi một đồng tiền”.
“Tôi không thể cho bà được”, Ani nói.
Người phụ nữ nhún vai. Bà ta ngắm nghía Ani một lúc, như thể cô là một con gà, sau đó bà ta thọc sâu vào cái túi bị chuột gặm và lôi ra một mẩu rễ cây khô. Chỉ tay vào hàng chân mày của cô, bà ta lẩm bẩm: “Nhuộm thêm một lần nữa”.
Ani lắc lư người giữa những cái thùng, nghe lỏm những lời phán của các thầy phù thủy. Nào là: “Cô sẽ tìm được tình yêu trong kinh thành này”, nào là: “Anh sẽ tìm thấy nhũng đồng vàng chôn dưới chuồng bò”.
Ani bấm móng tay vào rễ cây, tự hỏi không biết có thứ nước nào từ đó chảy ra không. Không có gì chảy ra từ vết bấm, nhưng móng tay cô lập lòe một ánh sáng màu nâu. Đột nhiên, cô va phải một người. Cô ngẩng lên.
Yulan!
Hắn ta đứng trước cô, cười nhăn nhở, nắm tay thả lỏng bên hông. Ishta đứng bên cạnh hắn. Cả hai đều cầm một con dao dài, đã rút ra khỏi vỏ. Ani quay người bỏ chạy. Với một con mắt giật mạnh, Yulan nắm tay cô và kéo cô đến gần bên hắn, lung cô bị ép sát vào ngực hắn. Ishta bước lại.
“Xin chào, công chúa nhỏ”, Yulan nói. Hắn ta đẩy mạnh con dao dài vào lưng cô. “Cho tao một đồng tiền, tao sẽ nói cho mày biết tương lai của mình”.
“Đồ phản bội”, cô nói. Giọng cô đã trở về nguyên bản giống giọng Kildenree của hắn. Cô cảm thấy ngực mình rung lên. Hắn nắm lấy cổ tay cô, ghì chặt nó sau lưng cô.
“Ishta, con chim nhỏ xấu xí này đã đến gần cô chủ của chúng ta. Tao gần như không nhận ra nó với mái tóc vàng hoe bị giấu kín. Một hành động thật thông minh”.
Ishta gật đầu. Hắn nhìn động tĩnh xung quanh, người hắn cứng lại và sẵn sàng hành động.
“Có phải mi đã gϊếŧ tất cả họ?”, cô giận dữ.
“Đúng, tất cả!”, Yulan nói.
“Đồ phản bội!”.
Hắn cười một cách khô khan.
“Nếu ta quay trở lại được Kildenree”, Ani nói với vẻ tuyệt vọng, “Mẹ ta sẽ treo cổ các người, như cách họ đã làm ở đây, đóng đinh cơ thể lạnh lẽo, bẩn thỉu của các người lên tường để cho mọi người phỉ nhổ và cho chó gặm ngón chân, cho các loài chim nhổ tóc các người về làm tổ”.
“Mày có nhiều vết cắn trên người hơn là tao nhớ đấy, mặc dù mày vẫn còn hót như một con sáo”. Hắn kề khuôn mặt vào cổ của cô và thở ra một hơi. “Thêm nữa, công chúa ạ, mày có mùi giống như mùi của tổ chim sáo vậy. Không ai ở đây đề nghị tắm rửa và bôi các loại nước hoa cho mày ư? Có lẽ Selia sẽ để cho tao làm điều đó cho mày!”.
Cô thử đẩy mặt hắn ta ra bằng một cú húc đầu. Hắn cười khoái trá một lần nữa, hài lòng với sự phản kháng này. Ani nhìn quanh. Có đến hàng trăm người đang đứng gần và vượt qua họ, nhưng không ai nhìn theo hướng họ đi, không ai dừng lại để giúp đỡ.
“Muộn rồi”, Ishta nói, “Đưa cô ta đến chỗ Ungolad”.
Ani co rúm lại khi nghe cái tên đó và Yulan nhận thấy. “Cô thích nói về những gì mẹ cô sẽ làm sao, bà mẹ uy quyền xinh đẹp của cô, người chỉ còn một nửa số quần thần theo bên mình? Chúng ta hãy nghĩ về người cha Ungolad của chúng ta nào, người đang đi trên một con đường hoàn toàn khác. Hừm, ông ta sẽ làm gì nhỉ?”.
Yulan đẩy cô về phía trước, sống dao vẫn chạm vào lưng cô. Cô bắt đầu la hét và được Ishta đáp trả bằng những nắm tay cứng như thép vào bụng. Cô không đủ hơi để hét lên lần nữa. Sau một hồi giằng co đi qua, cô lấy lại hơi thở đủ để thì thầm.
“Vô ích thôi”, cô nói, “Họ sẽ biết. Các ngươi sẽ không thể giữ mãi bí mật. Rồi sứ giả từ Kildenree sẽ sang thăm. Họ sẽ biết các ngươi là những kẻ mạo danh. Tất cả các ngươi sẽ bị treo cổ!”.
“Ồ, cô gái đáng yêu của tôi, cô đang thừa hơi để lo lắng đấy. Selia là một cô gái thông minh, có đúng thế không? Cô ta giải quyết mọi rắc rối. Điều cô nên lo lắng là Ungolad cơ!”.
Yulan không quan tâm nữa và lôi xềnh xệch cô lên đường. Trong đám đông, một số người tỏ vẻ thắc mắc tại sao những tên lính từ Kildenree này lại đặt tay trên người một cô gái làm công xứ sở của họ, nhưng họ vẫn vượt qua như không muốn dính vào rắc rối.
“Enna”, Ani thì thầm. Cô không thể hét lên. Bạn của cô đang ở đằng kia, tìm kiếm cô trong đám đông. Cô gái quét ánh mắt qua Ani. Nhưng trước khi Ani kịp ra hiệu gì thì Enna đã biến mất đằng sau đám đông.
“Enna”, cô kêu lần một lần nữa, dồn hết hơi thở từ xương sườn thâm tím của mình, vẫn không đủ để có thể hét lớn.
“Im đi!”, Ishta nói. Hắn thúc một cùi chỏ vào người cô và dừng lại.
“Dừng ở đó, Ishta! Trông chừng con bé!”.
Bên cạnh, vài chục chú chim bồ câu đang mổ một ổ bánh mì bị rơi dưới đất. Những cái đầu màu xám của chúng chúc xuống, gù lên một cách lo lắng: Nhanh lên, ăn để dành cho mùa đông, lấp đầy cái bụng với bánh mì, nhanh lên nào, nhanh lên nào.
Ani biết cô phải nhanh chóng làm ồn lên. Yulan thúc cô tiến về phía trước một lần nữa. Cô cố lấy hơi thở sâu cuối cùng, cầu xin trí nhớ của mình hoạt động thật tốt, và thầm gọi lên bằng tiếng của những con chim bồ câu. Từ những tòa nhà, có những con mèo. Mèo đến đấy! Hãy bay đi. Mèo đến đấy!
Tức thì, một âm thanh nháo nhác đổ ra, tràn xuống phía con đường. Những đôi cánh đập ầm ĩ, vỗ một cách vụng về, lớn hơn cả một đám đông. Ani cố thêm một lần nữa, hi vọng rằng Enna quay người lại và nhìn thấy cô. Nhưng chưa thể làm gì thì lưỡi dao đã lại ép vào cô.
“Bước đi. Không tao sẽ dùng đến con dao sau lưng mày đấy”, Yulan nói.
“Lại đằng này, Ishta”.
Ani đẩy gót chân vào giữa hai tảng đá và giằng người lại cho đến khi các cơ ở bắp chân của cô run lên.
“Bước đi”, Yulan nói, giọng lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Ani cảm thấy sức mạnh của mình trở lại, tay chân cô được khuyến khích, cô đã có đầy đủ quyết tâm. Cô vùng vẫy, ghì người xuống.
“Ishta, nhấc chân nó lên”.
“Làm cho nó bước đi mau lên!”.
“Cô ta không đi, vậy thì hãy làm cho cô ta sẵn sàng nào!”.
Mặt Ishta kề bên cô. Đôi mắt màu xanh nhạt lạnh băng như mùa đông.
“Bước đi”.
“Không”.
Hắn túm một cánh tay cô đưa lên miệng: “Tao sẽ cắn đứt một ngón tay mày”. Hắn mở miệng cho một ngón tay vào. Miệng hắn hôi mùi hành và nấm mốc, hàm răng gớm ghiếc xỉn màu. Bàn tay cô run lên trong sự ghì chặt của hắn. Cô nhắm mắt lại và chờ đợi những cái răng hôi thối cắn vào da thịt mình.
“Họ đây rồi, những người tóc vàng!”.
Ani mở to mắt nhìn một người đàn ông cao lớn mặc chiếc áo chẽn nhuộm đơn giản và quần dài của người lao động. Đứng với ông còn một người thứ hai cũng cùng trang phục. Khoảnh khắc sau đó những người khác cũng bước lên để tham gia vào nhóm của họ. Tất cả diễn ra thật trơn tru, đồng nhất. Họ mang miếng vải hình mặt trời màu vàng đính ở trước ngực áo sơ mi. Không phải là những người lính. Gương mặt họ trầm xuống và rất nghiêm trọng, những cây gậy cầm gọn trên tay. Đứng bên cạnh họ là Enna. Họ là nhóm người tuyệt vời nhất mà Ani từng nhìn thấy.
“Bỏ tay cô gái ra”, người đàn ông nói.
“Những người giữ gìn trật tự cho phiên chợ”, Yulan thì thầm. Hắn đứng thẳng lên, siết chặt cổ tay Ani. Ishta đưa tay kia của Ani ra khỏi miệng mình nhưng vẫn giữ nó. Sự va chạm với hắn làm cô rùng mình.
“Không có gì sai trái ở đây cả”, Yulan nói. “Hạ những cây gậy xuống nào,các chàng trai, các bạn đã hiểu nhầm rồi. Chúng tôi là đều là bạn mà!”.
Họ không phản ứng.
“Cô ấy là một trong những người thất lạc của chúng tôi và cô ấy định gây ra những hành động sai trái trong thành phố này. Chúng tôi đánh giá cao lòng tốt của các bạn trong hoạt động tình nguyện tuần tra các đám đông ở chợ phiên. Nhưng chắc chắn sự tận tâm của các bạn nên dành cho nơi khác. Cô gái này đang nằm dưới sự kiểm soát của chúng tôi!”. Người đàn ông lắng nghe Yulan một cách điềm tĩnh, sau đó nhìn vào Ani và chờ cô lên tiếng.
Với giọng Bayern rặt, cô nói: “Họ chĩa một con dao vào lưng tôi”. Bốn người đàn ông hành động ngay lập tức. Mặt Yulan đỏ gay, hắn đút con dao vào vỏ một cách giận dữ. “Đây là việc của hoàng gia. Chúng tôi có giấy xác nhận ở đây”. Hắn ta rút từ trong ngực một mảnh da, với các biểu tượng của Bayern màu vàng, xanh lam, đỏ in phía trên.
“Cô ấy đang chảy máu, Aldric”, một người trong đội giữ gìn trật tự nói.
Ani ép bàn tay vào nơi cô cảm thấy con dao găm cứa qua và thấy nó được đánh dấu bằng vết máu. Có một sự kích động giữa những người đàn ông. Ani nghĩ họ đã truyền đạt sự tức giận cho nhau, xúc cảm đó dường như đang làm nóng không khí xung quanh, nóng như thể đang đi dạo dưới ánh mặt trời gắt gao.
“Kể từ khi nào...”, một người trong họ nói, “... một gã tóc vàng Kildrenee được quyền làm bị thương một phụ nữ Bayern?”.
Yulan huơ tấm giấy da trong không khí. Aldric, người đứng đầu của đội giữ gìn trật tự, đập mạnh vào bàn tay của Yulan bằng đầu mũi gậy của ông. Mảnh giấy da rơi xuống đất.
“Nghe này”, Aldric nói, “Chúng tôi không phải lính hộ vệ hoàng gia. Chúng tôi chỉ bảo vệ những người phụ nữ của chúng tôi. Chúng tôi không được trả tiền để nghe lệnh của ông. Chúng tôi ở đây để giữ gìn trật tự, hiểu không?”.
“Cô lại đây”, một người khác nói với Ani. Anh chạm vào vai cô bằng một ngón tay nhẹ nhàng.
“Cảm ơn”, Ani nói. Cô biết họ đã nghe thấy cô, nhưng họ vẫn đứng nghiêm trang, ánh mắt dán chặt trên những gã hộ vệ xứ Kildenree. Enna kéo tay Ani chạy băng qua đường. Trong một tích tắc, Ani nhìn thấy Yulan đang giận đến phát run, cầm con dao dài lao bổ về phía Aldric.
Đầu lưỡi dao chưa kịp chạm đến thịt, đầu của hắn đã nhanh chóng trúng một gậy - một đòn trí mạng. Khi Yulan ngã xuống đất, Ishta bỏ chạy.
Tối hôm đó tại hội trường, những người làm công im lặng và háo hức, tay chống cằm, người nghiêng về phía trước. Câu chuyện vẫn đang đến đoạn cô gái chăn ngỗng bị kẹp chặt bởi mấy gã đàn ông ở lễ hội và bị kéo đi, hứng chịu những lời buộc tội mà cô không biết là gì. Thế rồi Enna tới giúp và giải thoát cho cô.
Enna kể câu chuyện, và Ani nói thêm những điều mà cô có thể kể, ví dụ như chuyện chạy về phía bầy chim bồ câu và lý do cô làm thế. Mọi người muốn nghe lại lần nữa. Cô kể lại trong khi giữ thảo dược ướt đắp vào vết cắt nông ở trên lưng - đó là lệnh của Ideca, giúp cho nó lành nhanh hơn.
“Những gã ấy thật đáng nguyền rủa!”, Ideca nói. Bà kéo chiếc váy màu xanh của Ani, nhanh chóng khâu vá các vết rách với sự nhiệt tình ấm áp. Tâm trạng Ani dần chuyển sang vui vẻ. Những người làm công nhìn Ani như thể cô là một cô gái can đảm bất ngờ.
“Chính Enna là người gọi lực lượng giữ gìn trật tự”, Ani nói.
Họ vỗ nhẹ vào vai Enna và ném cho Ani một cái bánh nhân nho lón, như cách giản dị gửi đến cô sự nể trọng của họ. Một cô gái bị bắt cóc, thâm tím mình mẩy và bị một vết dao cắt nhưng vẫn giằng co quyết liệt để rồi được cứu thoát. Họ nói về cô gái chăn ngỗng của mình bằng giọng mến phục khác thường.