Ở cái thời cổ đại coi chồng là nhất, Liễu Huệ Văn lại xuất thân nhà nghèo, nhà mẹ đẻ không quyền không thế khiến bà không có chỗ dựa.
Không được phu quân yêu thương, trên lại có chủ mẫu độc ác, đời bà hèn mọn chẳng khác con sâu cái kiến là bao, người khác chỉ cần động đầu ngón tay là có thể bóp chết bà và nữ nhi của bà.
Trong lúc Liễu Huệ Văn đau khổ đến bật khóc, những đồ Ngụy Hoành Quang ban thưởng được đưa đến phòng bà.
Tơ lụa, chăn bông mới tinh, và cả than củi cần nhất trong ngày đông.
Liễu Huệ Văn được yêu thương mà lo sợ.
Bà hỏi thăm đám hạ nhân mới biết, nhờ có nữ nhi Ngụy Ngữ Yên, lão gia mới ban thưởng cho bà những món đồ tốt này.
Liễu Huệ Văn suy đi nghĩ lại, nghĩ mãi mà chẳng rõ vì sao nữ nhi của bà lại đột nhiên được yêu thương?
Tóm lại, đêm nay, cuối cùng Liễu Huệ Văn cũng không phải chịu cái lạnh khốn khổ nữa.
Khi chuyện Ngụy Hoành Quang ban thưởng cho mẹ con Ngụy Ngữ Yên truyền vào tai Thường Hội Tú, trong lòng bà ta bất bình không thôi.
Tối hôm qua hai mẹ con Ngụy Ngữ Yên được ngủ ngon, còn Thường Hội Tú lại phải tự tay bóp miệng con gái, ép cô ta uống thuốc xảy thai.
Rót thuốc xong, Thường Hội Tú ôm lấy con gái, hai mẹ con cùng khóc rống lên: “Hu hu hu, sao số phận mẹ con ta lại khổ thế này? Không sống nổi nữa rồi, hu hu hu.”
Khóc sướt mướt cả đêm, đến sáng hôm sau, đôi mắt Thường Hội Tú và Ngụy Bạch Liên sưng giống quả hạch đào.
Xưa nay hai mẹ con này chưa bao giờ tự nhìn nhận lại bản thân, họ cho rằng tất cả mọi chuyện đều do hai mẹ con Ngụy Ngữ Yên hại họ.
Thế là, Thường Hội Tú lập tức đến gây sự với Liễu Huệ Văn.
Thường Hội Tú xông thẳng vào phòng Liễu Huệ Văn, ngồi phịch xuống ghế chủ vị, trên gương mặt bà ta tràn ngập sự hung ác: “Liễu Huệ Văn, hôm nay ngươi nhất định phải quỳ xuống xin lỗi ta!”
Dáng người thon gầy của Liễu Huệ Văn đứng thẳng tắp, không hề quỳ.
“Xin hỏi phu nhân, ta đã làm sai chuyện gì?”
Thường Hội Tú cất giọng hùng hồn: “Hôm qua nữ nhi của ngươi không biết tôn ti, ném chuột vào quần áo ta, còn làm con gái ta bị thương. Ngươi là mẫu thân nó mà không biết dạy nó, ngươi nói xem mình có đáng bị phạt không?”
Trong lòng Liễu Huệ Văn sợ hãi không thôi, chuyện này có thật không thế?
Bà suy nghĩ một lát, nếu chuyện này là thật, dựa theo tính cách có thù tất báo của Thường Hội Tú, sao có thể nhẫn nhịn suốt một đêm mà không trút, trái lại đợi đến sáng hôm sau mới đến gây sự với bà?
Liễu Huệ Văn chợt suy đoán, có lẽ hôm qua lão gia đã xử lý chuyện này, Thường Hội Tú tức giận không thôi, nhưng kiêng dè lão gia ở nhà nên không dám đến, đợi hôm nay lão gia vào triều mới tìm tới gây sự chứ gì.
Thế là Liễu Huệ Văn thử thăm dò: “Hôm qua lão gia đã xử lý chuyện này rồi, vì sao hôm nay phu nhân còn đến tìm ta nữa?”
Quả nhiên, Liễu Huệ Văn nhìn thấy gương mặt vốn ngông nghênh của Thường Hội Tú tái đi.
Nhưng Thường Hội Tú vẫn cứng cổ: “Con gái ngươi làm ta bị thương, đây là sự thật, cho dù ngươi có gọi lão gia tới đây, chàng cũng không có cách phủ nhận chuyện này. Cho nên, hôm nay ngươi nhất định phải quỳ xin lỗi ta!”
Sống lưng mỏng manh của Liễu Huệ Văn kiên cường giống hệt cây Populus Euphratica sinh trưởng trên Sa Mạc.
Bà hiểu rõ, Thường Hội Tú ép bà quỳ xin lỗi, không chỉ để trừng phạt, mà còn để sỉ nhục bà.
Nếu hôm nay bà quỳ xuống, chẳng khác nào tuyên bố với mọi người rằng tất thảy đều là lỗi của con gái bà, không chỉ mỗi bà chịu nhục, mà còn khiến con gái bà phải chịu tiếng oan, về sau ai cũng có thể lấy chuyện này ra để chế giễu con gái bà.
Phụ nữ vốn yếu đuối, khi làm mẹ mới trở nên mạnh mẽ, Liễu Huệ Văn quyết tâm, cho dù hôm nay Thường Hội Tú có tra tấn mình thế nào, bà cũng tuyệt đối không quỳ trước Thường Hội Tú.
Thấy dáng vẻ thà gãy cũng không chịu cong của Liễu Huệ Văn, trên mặt Thường Hội Tú hiện ra biểu cảm châm chọc.
Một nữ nhân xuất thân từ gia đình kinh thương ti tiện, cũng dám vờ cao thượng trước mặt bà ta!
Thường Hội Tú nói với ma ma to khỏe bên cạnh: “Ngụy Ngữ Yên không biết tôn ti, con hư tại mẹ, Liễu Huệ Văn không biết dạy con nên phải chịu phạt thay nó, các ngươi nghĩ cách ép nàng ta quỳ xuống cho ta.”
Hai ma ma to khỏe đi đến bên Liễu Huệ Văn, một trái một phải giữ chặt tay bà, rồi duỗi chân đá vào khuỷu chân bà.
Đột nhiên, “piu”, “piu”.
Sau đó, “phịch”, “phịch”.
Trong phòng vang lên âm thanh đầu gối va chạm với mặt đất lạnh buốt.
Nhưng người quỳ không phải Liễu Huệ Văn, mà là hai ma ma to khỏe kia.
“Ôi, sao phòng này náo nhiệt thế!”
Ngụy Ngữ Yên cầm ná cao su, khoan thai đi vào phòng, rồi sóng vai đứng cạnh Liễu Huệ Văn.
Nàng nhìn hai ma ma quỳ trên mặt đất đang ôm đầu gối than đau, lòng thầm xác nhận, uy lực của cái ná này mạnh thật!