Nghĩ đến đây, Mộ Dung Dục không khỏi đánh giá kỹ Ngụy Ngữ Yên.
Thiếu nữ có gương mặt trứng ngỗng xinh đẹp, cặp mi dài cong vυ't che phủ đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu, mắt ngọc mày ngài, mũi ngọc tinh tế, toàn bộ gương mặt toát lên vẻ tinh ranh, lanh lợi, xinh xắn vô ngần.
Ánh mắt Mộ Dung Dục di chuyển khắp gương mặt Ngụy Ngữ Yên, cuối cùng tập trung ở môi nàng.
Độ dày đôi môi vừa phải, hình dáng cực đẹp, chẳng qua sắc môi có hơi trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.
Ánh mắt y lại tiếp tục rời xuống phía dưới, quét qua toàn thân Ngụy Ngữ Yên.
Eo nhỏ như liễu, dáng người nhỏ xinh, nhưng nàng gầy quá, chiều cao cũng thấp hơn những người cùng lứa, quần áo trên người nàng cũ nát vô cùng, thậm chí đếm sơ trên làn váy còn có tận hai mươi mấy lỗ thủng.
Thật ra không chỉ trên làn váy của Ngụy Ngữ Yên có hai mươi mấy lỗ thủng, mà ở nơi người khác không nhìn thấy, qυầи ɭóŧ của nàng cũng có tận hai mươi mấy lỗ thủng, không thể che kín mông thon.
Mộ Dung Dục thầm thở dài, trong lòng chắc mẩm ngày thường thứ nữ này không được yêu thương, phải chịu đủ khổ sở, nếu không nàng cũng không xanh xao vàng vọt, cơ thể gầy yếu, đến quần áo cũng không bằng quần áo của nha hoàn.
Không sao, nếu nàng đã có duyên với y, sau này y sẽ quan tâm nàng nhiều hơn, để ngày nào nàng cũng được mặc lăng la tơ lụa, bữa nào cũng được ăn thịt ăn cá, cam đoan chưa đến một tháng, sẽ nuôi nàng đến trắng trẻo mập mạp.
Nghĩ đến chuyện Ngụy Ngữ Yên bị bắt nạt, Mộ Dung Dục lại nhìn về phía Ngụy Bạch Liên đứng cạnh nàng, ban nãy ả nữ nhân này còn gào thét đòi gϊếŧ Ngụy Ngữ Yên nữa cơ đấy, quả là lòng dạ ác độc!
Trong lúc người nào người nấy chìm trong tâm sự riêng của mình, bên tai họ chợt vang lên giọng nói của Ngụy Bạch Liên: “Cha, con khốn Ngụy Ngữ Yên kia dùng bột ớt hại con! Cha nhất định phải làm chủ cho con đấy.”
Mộ Dung Dục chau mày, cứ mở miệng là con khốn này con khốn nọ, ả Ngụy Bạch Liên này đúng là thô tục.
Nhìn thấy cặp mày nhíu chặt của Mộ Dung Dung, Ngụy Hoành Quang cảm thấy thể diện của bản thân đều mất sạch rồi.
Ông ta nghiến răng nói với Ngụy Bạch Liên: “Con câm miệng đi!”
Lúc này Ngụy Bạch Liên vẫn không thể mở nổi mắt, nên nàng ta không hề biết rằng bản thân đã mất sạch thể diện trước đệ đệ cùng mẹ với đương kim Thánh thượng.
Khuôn miệng xinh xắn của nàng ta vẫn cất lên những tiếng mắng chửi độc ác: “Con muốn gϊếŧ Ngụy Ngữ Yên! Con muốn băm Ngụy Ngữ Yên thành vạn mảnh…”
“Ngụy Bạch Liên, con câm miệng!”
Ngụy Hoành Quang tức đến tay chân lạnh toát, ông ta ra hiệu cho nam bộc bên cạnh: “Kéo con bé về phòng cho ta.”
Ngụy Bạch Liên và bốn ma ma đều bị kéo xuống.
Cuối cùng trò hề này cũng tạm thời kết thúc, Ngụy Hoành Quang thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta nhìn Ngụy Ngữ Yên, trong lòng thầm than, may mà chỉ mỗi ông ta có thể nghe thấy tiếng lòng của đứa con gái này, nếu không nếu để Mộ Dung Dục biết Ngụy Bạch Liên lén gặp tình lang, còn chưa chồng mả chửa, trưởng nữ của ông ta sẽ mất sạch mặt mũi trước người Hoàng gia.
Ngụy Hoành Quang nói với Mộ Dung Dục: “Tại hạ không biết dạy con, khiến Vương gia chê cười rồi.”
Mộ Dung Dục tỏ vẻ thờ ơ không để ý, y đảo mắt nhìn Ngụy Ngữ Yên, nói: “Nào có, ta thấy thứ nữ này của Ngụy Chủ sự được dạy dỗ rất tốt đấy thôi.”
Ngụy Hoành Quang: “…!”
Ngụy Ngữ Yên: “…?”
Ngụy Ngữ Yên ngẩng đầu lên, bèn đối diện với ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình của Mộ Dung Dục, nàng nhìn thấy trong đôi mắt y là sự hứng thú chẳng thèm che giấu.
[Mẹ nó! Tình huống gì thế này? Chẳng lẽ tên Vương gia này nhìn trúng ta rồi?]
[Đừng mà, hiện tại ta gầy như cọng giá đỗ, không ngực không mông.]
[Rốt cuộc Vương gia này nhìn trúng ta ở điểm nào? Chẳng lẽ gu của Vương gia là kiểu nữ nhân “màn hình phẳng” thế này?]
[Hay là tên Vương gia này đói bụng ăn quàng, chỉ cần là nữ thì đều có thể kéo vào chăn cùng hát ưm a ừm à, trông mặt mũi khá khẩm ra phết, ai ngờ lại là loại người chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, cũng không sợ tinh tẫn nhân vong!]
Mộ Dung Dục: “…”
Ngụy Hoành Quang: “…”
Đầu tóc Ngụy Hoành Quang ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngày thường thứ nữ này khúm núm không dám gặp người, nhìn thấy người cha ruột là ông ta cũng trốn thật xa, không ngờ nội tâm nàng lại to gan đến thế, cái gì cũng dám nói!
Sau cơn kinh ngạc qua đi, Ngụy Hoành Quang lại cảm thấy may mắn. Còn may, còn may chỉ mỗi ông ta có thể nghe thấy tiếng lòng con gái.
Để tránh lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Ngụy Hoành Quang thầm nghĩ nên nhanh chóng tiễn Mộ Dung Dục ra về.
“Vương gia, hôm nay phủ tại hạ không tiện, ngài xem…”