Con người Tôn Cảnh nếu nói đóng giả thì thật sự chỉ là đóng giả mà thôi.
Hắn và Lý Minh Lan chưa bao giờ tiếp xúc thân thể, đi đường hoặc là người trước người sau hoặc sánh vai nhau, khoảng cách giữa họ là nửa mét.
Cảnh tượng sượng sùng như thế mà cũng có thể lừa được người khác.
Ví dụ, Mã Mẫn Triết và Liễu Linh Vận ở bên cạnh Tôn Cảnh đều tin vào mối quan hệ của hai người.
Những nơi Tôn Cảnh ra vào không phải quán ăn thì là tiệm net, rất hiếm khi đến quán cà phê, thậm chí còn vứt đầu thuốc lá trước.
Hắn ngồi cạnh cửa kính, quay đầu ngắm đường phố.
Tương tự, người qua đường bên ngoài cũng có thể dễ dàng nhận ra hắn.
Lý Minh Lan cầm chiếc thìa nhỏ, thêm hai gói đường vào cà phê, nếm thử vẫn không thấy ngọt.
Ly cà phê đá đặt trước mặt Tôn Cảnh, hắn không uống ngụm nào, một lúc sau ánh mắt hắn định thần lại, lấy ra một thứ gì đó đẩy tới trước mặt Lý Minh Lan.
Đó là một chiếc hộp hình vuông làm bằng da nâu, viền mạ bạc.
Lý Minh Lan hỏi: “Đây là cái gì?”
Tôn Cảnh: “Đồng hồ đôi.”
Lúc này cô mới để ý thấy trên cổ tay hắn đeo một chiếc đồng hồ nam, mặt màu trắng bạc, kim màu đen mảnh, đơn giản đến mức gần như không có trang trí gì.
Cô mở hộp ra, mặt đồng hồ nữ bên trong cũng màu trắng bạc, nhưng có thêm vài hạt châu sáng lấp lánh: “Không ngờ anh lại rườm rà lễ nghi như vậy.”
“Lưu chút kỷ niệm.” Giọng điệu hắn có vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo.
Lý Minh Lan cười phụt một tiếng: “Tôi và anh cũng đâu phải cặp đôi thật.”
“Nên tôi đã mua đồ giả.” Cánh tay dài của Tôn Cảnh duỗi thẳng ra sau lưng ghế.
"Bên cạnh anh có anh em, đương nhiên cũng có chị em phải không? Sao không chọn một người trong số họ làm bạn gái mà cứ phải làm khó tôi."
“Họ không đẹp bằng em.” Tôn Cảnh nói thật.
“Tôi nhận lời khen này của anh.” Lý Minh Lan cầm dây đồng hồ, xoay trái phải, ánh mắt tinh tường, lúc nãy nhìn ra đồng hồ nam của Tôn Cảnh là hàng cao cấp, bây giờ cũng phát hiện chất liệu của chiếc đồng hồ nữ này rất bình thường, giống như một món đồ chơi, có thể đeo chưa bao lâu thì lớp sơn đã bị bong tróc, còn những hạt châu lấp lánh kia thì có thể là thủy tinh, “Nói trước nhé, tôi với anh chỉ diễn bốn tháng thôi, sau kỳ thi đại học, anh đừng cản trở tương lai của tôi."
Tôn Cảnh: “Đương nhiên.”
Vừa dứt lời, hắn nhận được một cuộc điện thoại, sau đó mặt đen như mực.
Hắn gập điện thoại lại: “Nhiệm vụ hôm nay đến đây là kết thúc, tôi có việc phải đi trước.” Ly cà phê hắn gọi vẫn còn đầy.
Lý Minh Lan nhìn bóng hắn bay đi như gió, nhấp một ngụm cà phê, cười nói: “Hôm nay thời tiết thật đẹp.”
Cô chợt nhớ ra mình có việc phải làm, thứ Mạnh Trạch tìm rốt cuộc là poster phim? Hay là…
Cô dùng ngón tay chọt vào đầu mình, lúc đó rõ ràng nhìn thấy mấy chữ in hoa, chỉ là không thể nào nhớ ra.
*
Tôn Cảnh và Lý Minh Lan ra vào có cặp, bị người ta để ý, trở thành chủ đề trà dư tửu hậu.
Tin đồn lan truyền nhanh hơn bất cứ thứ gì.
Trịnh Khắc Siêu ngưỡng mộ Lý Minh Lan đã lâu nên khó tránh khỏi được kể về tình hình của cô.
"Lý Minh Lan với Tôn Cảnh?" Trịnh Khắc Siêu không hề ngạc nhiên.
Người kinh ngạc là Điền Tân, cậu ta vỗ đùi cái đét: “Tôi nói mà, lần trước Tôn Cảnh gánh ba ly rượu cho Lý Minh Lan, thì ra chuyện là như vậy.”
Trên mặt Trịnh Khắc Siêu chỉ có một nụ cười lạnh: "Có chút nhan sắc liền tưởng mình là công chúa nhỏ được bao quanh bởi các vì sao."
Điền Tân: “Cậu nên cảm thấy may mắn vì không bị kéo vào vũng nước bẩn của cậu ta.”
"Lý Minh Lan còn bám riết lấy học sinh mới chuyển trường của chúng ta nữa kìa, không biết cậu ta đã một chân đạp bao nhiêu chiếc thuyền rồi nữa." Nhưng cô đạp mấy chiếc thuyền cũng không đạp đến chỗ Trịnh Khắc Siêu, điều này lại khiến Trịnh Khắc Siêu mất mặt.
"Ồ, cái tên Mạnh Trạch đó cũng khó gần, bình thường đều không thèm nhìn người khác." Điền Tân nhếch môi, "Không biết Lý Minh Lan chấm cậu ta ở điểm nào."
“Nghe nói.” Nụ cười lạnh của Trịnh Khắc Siêu biến thành một nụ cười nham hiểm, “Cậu ta nhất nhất nghe theo Lý Minh Lan, Lý Minh Lan bảo cậu ta nộp giấy trắng và cậu ta nộp giấy trắng thật.”
*
Tuần này, Mạnh Trạch đến trường không sớm cũng không muộn.
Lý Minh Lan thường xuyên đi muộn, cô sợ lạnh, mặc đồ dày cộm, có khi quấn mình như một quả bóng lông, đồ dày làm người cũng tròn theo khiến cho chỗ ngồi bé tí trông càng chật chội hơn.
Cô thương lượng với Mạnh Trạch, có sẵn lòng nhường chỗ cho cô không.
Mạnh Trạch đương nhiên sẵn lòng, nếu không cô nhất định sẽ làm phiền cậu.
Hàng ghế cuối cùng cách bức tường vẫn còn không gian rất lớn, giữa cậu và Lý Minh Lan nhét thêm một hàng ghế nữa vẫn còn dư.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Lý Minh Lan chắp hai tay lại, “Mạnh Trạch, cậu đúng là người tốt.”
Để phủ nhận lời cô nói, cậu không hề tỏ ra mình là người tốt, chỉ di chuyển bàn rồi lại di chuyển ghế.
Cô lại hỏi: “Mạnh Trạch, chỉ còn bốn tháng nữa là thi đại học rồi, sao cậu lại chuyển trường?”
Mạnh Trạch chỉ lo đọc sách.
Lý Minh Lan: “Có phải cậu phạm lỗi gì ở trường cũ không?”
Phùng Thiên Lãng không muốn bị cô đơn, xen vào một câu: "Đúng rồi, Mạnh Trạch, bạn ngồi chỗ cậu lần trước đã bị đuổi học vào tháng 12 năm ngoái, còn chưa học xong học kỳ một."
“Đừng nói những lời xui xẻo.” Lý Minh Lan làm động tác “dừng lại”, “Lỡ như Mạnh Trạch không đỗ đại học thì cậu sẽ trở thành miệng quạ đấy.”
Rõ ràng cô là người bắt đầu chủ đề này.
Cô xắc tay áo lên, rõ ràng là sợ lạnh nhưng lại không kéo tay áo xuống để giữ ấm.
Một cổ tay thon dài trắng ngần đung đưa trước mắt Mạnh Trạch, cậu cầm cuốn sách chặn lại: “Bạn học này, xin hãy tôn trọng thời gian học tập của những học sinh khác.”
Khẩu hiệu “Mỗi giây đều quý” được treo phía trên bảng đen.
Kỳ thi tuyển sinh đại học năm ngoái được tổ chức vào tháng Bảy nhưng năm nay điều chỉnh thành tháng Sáu. Giáo viên nào cũng nói thời gian cấp bách, một số học sinh coi tiết thể dục như tiết tự học, thật sự coi trọng từng phút giây.
Lý Minh Lan ngồi ở chỗ của mình.
Thấy cô không có ý định ra ngoài, Mạnh Trạch đi đến sân chơi.
Điền Tân là cán sự môn thể dục, ngoại hình cao gầy, khuôn mặt góc cạnh, tóc ngắn lỉa chỉa, thành lập hai đội cùng lớp chơi bóng rổ.
Phùng Thiên Lãng hỏi: “Mạnh Trạch, cậu có muốn tranh tài không?”
Tiết thể dục là khoảng thời gian vẻ vang nhất của Điền Tân, nhưng hôm nay thì khác.
Dù Mạnh Trạch có đứng yên bất động thì vẻ ngoài điển trai của cậu vẫn là tâm điểm chú ý của mọi người.
Điền Tân khinh thường loại thư sinh này nhất: "Trận đấu này đủ người rồi."
Mạnh Trạch cũng không nói nữa.
Điền Tân lại nói: “Mà này, Mạnh Trạch, hôm nay lớp không có nữ, lúc nãy tôi còn cố tình mang thảm tập của nữ và bóng chuyền tới đây, phiền cậu mang đồ về lại phòng thể dục nhé. Đằng kia có xe kéo đấy.”
Điền Tân có thói quen vỗ vai và cánh tay các bạn nam, trong lòng cậu ta khinh thường Mạnh Trạch, nhưng bề ngoài vẫn muốn thể hiện tình cảm với bạn cùng lớp nên cũng vỗ vai cậu.
Mạnh Trạch né tránh: “Biết rồi.”
Điền Tân vỗ hụt, lấy chìa khóa đưa cho Mạnh Trạch.
*
Cạnh trường học có một cửa hàng tiện lợi, học sinh học tiết thể dục thường xuyên đến đây mua đồ ăn, nước uống.
Lý Minh Lan cũng học tiết thể dục, cô đang ngồi nhàn nhã dưới tán ô, lúc đầu cô không muốn đến đâu, “nhiệm vụ” của Tôn Cảnh rất nhàm chán, nhưng bây giờ cô đã biết được một điều gì đó.
Tôn Cảnh mặc đồng phục học sinh, xanh trắng xen kẽ, giống như bầu trời trong lành, trước mặt hắn là sương khói lượn lờ, lại bị bao phủ bởi một tầng bóng cây.
Khói trắng bay ra, bao phủ cả khuôn mặt hắn.
Một cô gái từ cửa hàng tiện lợi bước ra, trắng trẻo sạch sẽ, dáng người nhỏ nhắn, đang khom lung bê một thùng nước nhưng lực bất tòng tâm.
Chai nước bằng thủy tinh và thùng đựng bằng nhựa va vào nhau phát ra tiếng lạch cạch.
Tôn Cảnh từ trong bóng cây đi ra: “Phương Thanh Nhiễm.”
Cô gái tên Phương Thanh Nhiễm đang bê cái thùng chuẩn bị bước vào cửa hàng tiện lợi.
Tôn Cảnh ngậm điếu thuốc trong miệng chặn đường cô gái, hắn định đón lấy thùng nước.
Phương Thanh Nhiễm nghiêng người: "Anh phải về lớp học rồi, anh vẫn là một học sinh."
Tôn Cảnh giành lấy cái thùng từ trong tay cô gái: “Lý Minh Lan muốn hóng mát ở đây, tôi đến với cô ấy.”
Thật là oan uổng, trời lạnh như vậy, Lý Minh Lan chỉ mong sao được trở về lớp học để tránh rét, làm gì có chuyện đến đây hóng mát?
Tay Phương Thanh Nhiễm trống không, nhưng lại không giành được với Tôn Cảnh, sau khi nghe hắn nói, cô quay đầu nhìn Lý Minh Lan.
Lý Minh Lan nở nụ cười rạng rỡ, nụ cười hình trăng lưỡi liềm, lông mày cong cong, đôi mắt cong cong, vầng trăng lưỡi liềm này có thể so được với cả mặt trời trên bầu trời.
Phương Thanh Nhiễm muốn nói nhưng lại thôi, rồi lại không còn gì để nói.
Tôn Cảnh bê cái thùng ra ngoài, để trở lại gốc cây, im lặng hút thuốc.
Bình thường hắn luôn có bộ dạng như thể người ta mắc nợ mình tiền triệu, chỉ có ở cửa hàng tiện lợi này, phản ứng của hắn trông hơi hiền lành.
Cảnh tượng này thật sự rất thú vị, khó trách Lý Minh Lan bắt chéo chân, trên mặt tràn đầy hứng thú xem kịch hay.
Một người kéo xe moóc đi dọc phía bên kia đường như muốn tránh điều gì đó.
Lý Minh Lan quay đầu lại.
Tấm lưng gầy, mái tóc đen, đây không phải là bạn học mới Mạnh Trạch sao?
*
Phòng thể dục đang được tu sửa, nhà trường đã sử dụng một phòng học trong tòa nhà thí nghiệm làm phòng thể dục tạm thời.
Thật không may, từ sân chơi đến đó chỉ có một con đường duy nhất.
Mạnh Trạch đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, đi chưa bao lâu thì nghe thấy một giọng nói từ phía sau: "Mạnh Trạch."
Lý Minh Lan gọi tên cậu, giọng luôn cao vυ't, như đang bẻ cong một cái móc, sẵn sàng câu thứ gì bất cứ lúc nào.
Mạnh Trạch chỉ xem mình là người điếc, tiếp tục bước đi.
Cô đuổi theo, chộp lấy chiếc xe kéo: “Có phải Điền Tân bảo cậu đến không?”
Nếu Mạnh Trạch kiên quyết muốn đi, sức của Lý Minh Lan cũng không ngăn cản được, nhưng dù cậu có đi thì cô cũng sẽ đuổi theo nên cậu dứt khoát dừng lại.
Cô hừ một tiếng: "Điền Tân là cán sự môn thể dục, phụ trách những việc vặt này, nhưng cậu ấy thường xuyên bảo bạn mới làm, cậu bị lừa rồi."
“Tôi rảnh.” Mạnh Trạch đoán được Điền Tân cố ý không cho cậu chơi bóng rổ, vừa khéo cậu lại muốn yên tĩnh, nhân tiện đi dạo luôn, không sao.
Tuy nhiên, giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim.
Có mặt cô, nơi nào cũng không yên tĩnh nổi.
Lý Minh Lan: “Chắc chắn là Điền Tân muốn ra oai trong giờ thể dục, lần sau cậu ta bảo cậu làm gì thì cậu cứ báo tên tôi.”
Đây thật sự là khẳng định danh hiệu chị đại của trường cấp ba Nham Nguy sao? Mạnh Trạch chẳng nói gì, cậu phát hiện trên cổ tay cô có thêm một chiếc đồng hồ.
“Lý Minh Lan!” Người đứng hút thuốc trong cửa hàng tiện lợi gọi.
Mạnh Trạch cũng không muốn thị lực của mình quá khác người, nhưng cậu cứ phải nhìn thấy một chiếc đồng hồ nam trên cổ tay người đàn ông tay xắn cao tay áo.
Là mẫu cặp đôi.
Thấy tay Lý Minh Lan vẫn còn đặt trên tay cầm xe kéo, Mạnh Trạch đột nhiên kéo về phía trước.
Cô đành phải buông tay.
Cậu cau mày lạnh lùng, quay người đi về phía phòng thể dục.
Lý Minh Lan làm mặt quỷ sau lưng Mạnh Trạch.
Sự hung của Tôn Cảnh tàn nhẫn.
Sự lạnh của Mạnh Trạch là thờ ơ, là coi thường, là không quan tâm đến bất cứ ai.