Lĩnh Chủ Trầm Mê Làm Xây Dựng

Chương 30

Bá tước đại nhân vừa nói vừa nằm trườn trên chiếc sô pha mềm mại, cả người bị Judith "lo lắng bản thân bị cảm" mà bọc kín mít, chỉ lộ mỗi khuôn mặt trắng nõn mượt mà, đôi mắt màu caramel ánh lên sự nghiêm túc, cái miệng hồng nhuận khép mở, vẻ mặt đáng yêu mang biểu tình vì dân chúng trong thành mà nhọc lòng suy xét.

“Bá tước đại nhân, ngài thật tốt!” Toby hoan hô nói.

Bên tai Shazoi phiếm hồng, trên mặt vẫn giữ bình tĩnh: “Không cần vỗ mông ngựa thế đâu.”

Toby hắc hắc ngây ngô cười: “Không phải, bá tước đại nhân tốt thiệt mà.”

Gibran che ngực đang hừng hừng ngọn lửa: "Bá tước đại nhân, tâm ngài thuần khiết mỹ lệ như thần hoa Bellanca vậy."

Judith cũng nhẹ giọng nói: "Ngài là ving quang của Desinia."

Shazoi vẫn không nhịn được mà vùi khuôn mặt đỏ ửng vào trong chăn, lẩm nhẩm nói: "Đừng nói nữa, nói tiếp cũng không cho các ngươi tiền đâu."

Từ lúc thành Comoy giải trừ lệnh cấm, những bình dân và nô ɭệ lúc trước còn chần chờ đứng quan sát, thậm chỉ cảm thấy thông tin về quy định thuế má và điều kiện trưng binh của Vias chỉ là tin tức giả hiện tại bắt đầu hối hận không thôi.

Từng ngày từng ngày trôi qua, đối lập cũng càng ngày càng rõ ràng.

Mỗi ngày, mỗi thời mỗi khắc đều có tin tức truyền vào trong thành Comoy —— cuộc sống ở thành Vias tốt cỡ nào, bình dân với nô ɭệ bên đó mỗi ngày trôi qua tốt ra sao.

Cách sáu ngày làm việc là một ngày nghỉ ngơi, đồng tiền thu được so với lúc trước nhiều hơn hẳn, đôi khi họ còn có thể ăn được thịt.

Càng khỏi phải nói tới những người được trở thành binh lính, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề ăn ở, không những vậy mỗi tháng còn nhận được tiền trợ cấp và đồ gia dụng, gần đây còn được cung cấp bếp lò cho mỗi phòng.

Bọn họ cảm thấy trong miệng trong dạ dày chua chát như đang ăn chanh vậy.

Hôm nay lại có tin tức mới truyền đến, bá tước Desinia vừa hạ lệnh cho xây dựng trạm trợ cấp trong thành Vias, nghe nói dùng để cứu tế những người khó khăn có thể sống sót qua mùa đông giá rét.

Hơn nữa, có người đã đi qua thành Vias nói trạm trợ cấp bên đó còn thu nhận những lão nhân và đứa trẻ không có cha mẹ vào trong sinh sống, hỗ trợ bọn họ có thể bình an vượt qua mùa đông này.

Tin tức một khi được xác nhận là thật, thành Comoy như một vũng nước lạnh trong chảo dầu chậm rãi sôi trào.

Nhân tâm di động, phảng phất như một cổ nước ngầm đang ấp ủ, bên ngoài càng áp lực, thì chờ đến thời khắc bùng nổ sẽ trở nên mãnh liệt đến kinh thiên động địa.

Không biết có bao nhiêu người hối hận không ngớt.

Mùa đông ở Gadayat rốt cuộc lạnh lẽo ra sao?

Thời khắc mà bão tuyết bao trùm khắp nơi, toàn bộ bình dân và nô ɭệ không dám nhắm mắt lại, sợ chỉ cần một chút sơ ý liền bị đêm tuyết mang linh hồn đi luôn.

Nếu những tin tức trước đó chỉ nói về sinh hoạt thường ngày thì tin tức hôm nay truyền về lại liên hệ đến sinh mệnh của mọi người.

Bọn họ rất muốn chuyển qua lãnh địa Vias. Tuy nhiên dù lệnh cấm đã được cởi bỏ nhưng kỵ sĩ canh giữ cửa thành lại nghiêm khắc kiểm tra những bình dân muốn đi tới Vias.

Đến nỗi mà những nô ɭệ, bọn họ bị chủ trang viên trông giữ chặt chẽ, không có kỵ sĩ Vias qua đây mua lại, liền không có cơ hội để rời khỏi trang viên

Có vài binh dân không cam lòng nhờ người hỏi thăm giúp thành Vias còn trưng binh nữa không? Nếu có thì khi nào bắt đầu trưng binh?

Nhận được câu trả lời là —— thành Vias mỗi năm vào mùa hạ sẽ tiến hành trưng binh.

Năm nay chưa được có thể chờ năm sau, tuy không thể tòng quân nhưng Vias vẫn tùy thời hoan nghênh dân cư chuyển tới sinh sống.

Sau khi tin tức về trạm trợ cấp truyền khắp nơi trong thành Comoy, nhóm lão nhân và cô nhi không chút lưu luyến chạy lấy người.

Bọn họ không được coi trọng tất nhiên lúc bị kiểm tra không có người để ý. Nhóm bình dân trong thành Comoy cũng bắt đầu nghĩ mọi cách để rời đi.

Bọn họ tình nguyện vứt lại mấy đồ vật cần thiết nhưng chiếm thể tích lớn, cũng chỉ vì muốn tránh thoát sự kiếm tra của kỵ sĩ, những nhà bình dân có nhân khẩu đông sẽ chia nhau ra rời khỏi thành, nhà ít người thì không cần để ý nhiều như thế.

Đa số mọi người sẽ luôn mang tâm lý đám đông, mắt thấy các bình dân và nô ɭệ ai ai cũng muốn tới Vias, một ít chủ tiểu trang viên cũng hứng khởi có ý muốn chuyển tới Vias.

Nhưng bọn hắn không dám tỏ vẻ trắng trợn ra mặt, sợ đắc tội với bá tước Beavis Eliot, dù gì gia sản của họ đều ở trong thành Comoy, bọn họ căn bản không có khả năng tùy ý dọn đi.

Nửa tháng sau.

Beavis Eliot đột nhiên phát hiện trong thành Comoy tiêu điều đi rất nhiều

Trực giác khiến lão cảm thấy không đúng, phái kỵ sĩ đi vào trong thành tra xét.

Lúc này mới phát hiện không ít gian nhà trong thành đều trống không, bình dân ở đó vô cớ biến mất, vật dụng tuy vẫn còn nhưng có một số vật phẩm quan trọng lại không thấy bóng dáng, liên tiếp vài gian nhà đều có tình trạng tương tự.

Beavis Eliot bây giờ mà không hiểu chuyện gì đang xảy nữa thì lão chính là một tên ngốc.

Không, hiện tại ông ta so với tên ngốc cũng chẳng kém bao nhiêu.

Shazoi Desinia cơ hồ cạy gần nửa dân cư trong thành của lão đi hết!

Nhưng lão ngàn phòng vạn phòng nhưng không phòng được chuyện bỏ nhà mà đi, sau khi một đám bình dân rời khỏi thành công mới phát hiện lãnh địa của mình dần dần trở nên quạnh quẽ tiêu điều, đi trên đường cảm giác có một loại hoang vắng không tả nổi.

Beavis Eliot bị tức điên rồi.

Lão ta đứng trong lâu đài của mình rống to phát tiết phẫn nộ, đập phá không ít đồ vật.

Quản gia không dám tiến lên ngăn cản, chờ lão bình tĩnh lại mới chậm rãi nói: "Đại nhân, không thì chúng ta cũng hạ thấp tiền thuế, noi theo cách làm của Desinia..."

Beavis Eliot hốc mắt đỏ bừng ngẩng đầu, cắn răng nói: "Làm sao noi theo?!"

"Thằng ranh Desinia bên đó có lợi nhuận từ việc bán muối chống đỡ, còn chúng ta có cái gì?! Nếu hạ thấp tiền thuế, rồi lâu đài lấy đâu tiền thu vào nữa?!"

"Ngươi nghĩ ta là một tên ngốc à?!"

“Không, không dám……” Quản gia sợ hãi cúi đầu.

Beavis Eliot lại cáu giận, đá phăng cái ghế bên cạnh.

Trong lòng ông ta hối hận khôn nguôi, trước kia tại sao không phái nhiều kỵ sĩ hơn để hành chết thằng nhãi đáng giận đó, để giờ làm lão ngột ngạt, như bị miếng xương cá sắc bén kẹt lại cổ họng.

Beavis Eliot đáy mắt hiện lên tia tàn nhẫn, phân phó quản gia: "Đi chuẩn bị giấy viết cho ta."

Lão phải gửi phong thơ gửi cho Công tước Bass Chis.