Sáng sớm.
Shazoi bị tiếng kêu của đàn chim biển làm tỉnh giấc, chậm rì rì bò ra ổ chăn, dùng âm thanh buồn ngủ mang chút giọng mũi gọi: “Judith, ta dậy rồi.”
“Tôi ở chỗ này, thưa đại nhân.”
Thanh âm của Judith vang lên từ phía chân giường.
Shazoi thay đổi phương hướng, mơ mơ màng màng nhìn qua, ngáp một cái ngồi dậy, áo ngủ mềm mại dính vào người, vạt áo bị cuốn lên, lộ ra cái bụng nhỏ trắng nõn.
Judith đi đến mép giường nhẹ nhàng đem áo ngủ kéo xuống, nói: “Tôi có thể rửa mặt cho ngài bây giờ được không? thưa Bá tước đại nhân.”
“Ân.” Shazoi mềm mụp gật đầu.
Judith sau đó liền kéo dây, chiếc chuông bên giường rung lên.
Chốt lát sau, Kelly đẩy cửa phòng, bưng tới một chậu nước cùng đồ dùng tẩy rửa đi vào, Toby cũng đi theo phía sau, trên tay cầm khăn lông.
Shazoi rửa mặt xong liền tiếp nhận khăn lông lau mặt, hàm hồ hỏi: “Hôm nay hình như Gibran có bài kiểm tra toán phải không?”
Toby đáp: “Đúng vậy, thưa bá tước đại nhân, ca ca sáng sớm đã đến chỗ của Nick gia gia.”
Nick là tên của lão quản lý tài vụ ở Desinia.
Shazoi vì muốn tăng hiệu suất học tập của Gibran nên đã bí mật đề điểm với lão tài vụ vài câu, kêu ông ta tổng hợp các tri thức cần thiết để làm bài thi khảo sát.
Cứ cách nửa tháng sẽ làm một bài thi nhỏ và sau mỗi tháng là một bài thi tổng quát.
Kế hoạch học tập của Gibran cũng được sắp xếp kín kẽ mỗi ngày—— nào là học chữ, học toán học,... không những thế còn phải học thêm những tri thức về kinh thương.
Đôi lúc Shazoi cũng sẽ tới học chung, giả bộ một chút, dù sao cậu cũng không thể trở thành một lĩnh chủ thất học được.
Cậu vẫn luôn trong trạng thái "đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày" học tập cho có lệ, nhưng lần nào thi cũng có thể đạt điểm tối đa.
Điều này lại khiến toàn bộ người hầu trong lâu đài nhất trí cho rằng —— tiểu bá tước đại nhân chính là một thiên tài.
Judith giúp Shazoi thay xong quần áo, mở miệng hỏi: "Đại nhân, hôm nay ngài có muốn tới đó làm bài thi không?"
Shazoi lắc đầu: “Không đi, cứ kêu Nick lưu lại bài thi cho ta, khi nào rãnh ta sẽ làm, hôm nay ta muốn tới phòng luyện kim.”
Hiện tại cậu cần dùng luyện kim thuật làm lý do để có thể từ từ công khai các công hiệu của từng loại thảo dược.
Trước đó, cậu có sai người đi tới núi Pal thu thập một vài thực vật ít thấy hoặc hi hữu đem về lâu đài.
Thời gian sau, cậu cũng ra lệnh cho kỵ sĩ vào thành thông báo bố cáo.
Nói rõ bình dân hoặc nô ɭệ một khi phát hiện hoặc thu thập được thực vật không rõ tên hay chủng loại, có thể đem chúng tới lâu đài đổi lấy lượng tiền đồng tương ứng.
Dần dà, mọi người trong Vias đều biết —— lĩnh chủ đại nhân giống như đang mày mò nghiên cứu từng loại thực vật có tác dụng ra sao.
Cũng từ đó, một số bình dân và nô ɭệ vì muốn đổi lấy đồng tiền mà thường xuyên lên núi tìm kiếm hoặc tới ở địa phương khác sưu tầm, thực vật được đưa tới lâu đài cũng vì vậy mà tăng lên.
Biện pháp Shazoi thực hiện có hiệu quả cực kì rõ ràng.
Thông qua việc so sánh với hình ảnh trong《Bách khoa toàn thư hình ảnh các loại thảo dược Trung y kèm chú thích》, cậu rất nhanh phát hiện ra ngãi cứu, xa tiền tử, cây gai dầu trong đông đảo thực vật được đưa tới lâu đài.
Mấy ngày qua cậu đắm chìm trong thực nghiệm luyện kim thuật, cũng là đang nghiên cứu làm sao đem thảo dược chế thành thuốc uống hoặc thuốc mỡ.
Cũng vì vậy mà cậu đã cố ý dùng giá trị danh vọng đổi hai tài liệu《Phối phương các loại thuốc thảo dược Trung y》với《Bách khoa thư các loại thuốc mỡ thảo dược Trung y》, dùng hai ngày thời gian đầu nhập hệ thống để học tập tri thức.
Cậu cảm thấy bản thân rất chăm chỉ khắc khổ học tập lắm luôn :)
Trước khi Shazoi đi vào phòng thí nghiệm luyện kim: "Đợt huấn luyện đầu tiên của tân binh còn bao lâu nữa kết thúc?"
Judith đáp: "Còn hơn nửa tháng, thưa bá tước đại nhân."
Shazoi: "Ta nhớ hơn hai tháng trước Fernandez cũng Walker có nói với ta là có một vài kỵ sĩ cũng muốn gia nhập đợt huấn luyện, bọn họ còn kiên trì huấn luyện đến giờ không?"
“Bọn họ vẫn luôn kiên trì, không những vậy họ còn muốn tranh vị trí tiểu đội trưởng với mấy cấp bậc trên nữa.”
"Nga, nếu đã vậy " Shazoi nói: "Chờ đợt huấn luyện kết thúc liền thống nhất khảo hạch đi, hy vọng bọn họ đừng để bị mất mặt."
Đừng để lúc đó bị bình dân hay nô ɭệ vượt mặt là được.
Binh lính có thời gian năm ngày huấn luyện, hai ngày nghỉ ngơi và không được tự ý rời khỏi nơi huấn luyện.
Trong hai ngày nghỉ ngơi, binh lính có thể xin phép về nhà thăm cha mẹ người thân, tuy nhiên mỗi lần không được quá 30 người và cần được phê chuẩn mới được thay phiên nhau đi.
Hồi mới bắt đầu, không ít bình dân cùng nô ɭệ có chút không thích ứng với huấn luyện cường độ cao, bọn họ đều phải nắm chặt thời gian hai ngày nghỉ ngơi để khôi phục thể lực.
Sau một khoảng thời gian, có một số bình dân và nô ɭệ vì muốn đạt được chức tiểu đội trưởng hoặc có thể làm trung đội trưởng mà đã tranh thủ thời gian 2 ngày nghỉ để tự huấn luyện, không có phép bản có chút lơi lỏng.
Mike Andrew cũng như thế.
Đã hơn nửa tháng cậu chưa về nhà, hôm nay thừa dịp ngày nghỉ xin phép trở về, yêu cầu rất nhanh được phê chuẩn.
Sau khi vào một tiệm bán thịt trong thành, Mike Andrew tốn hết tám đồng tiền mua thịt heo trở về.
Hàng xóm bên cạnh nhà Mike Andrew cũng là nô ɭệ đến từ thành Comoy, nhi tử bọn họ cũng đang trong thời gian huấn luyện, nhưng hôm nay không nghỉ phép trở về.
Bác hàng xóm Moek vừa trông thấy cậu liền nói: “Mike, phụ mẫu con hôm nay đang làm việc chỗ ruộng phơi muối, chờ mặt trời sắp lặn mới có thể trở về.”
Moek làm việc bên khâu tinh luyện muối, mỗi sáu ngày sẽ có một ngày nghỉ.
Hôm nay chính là ngày nghỉ của ông.
Ngày mai mới tới ngày nghỉ của phụ mẫu Andrew.
Mike Andrew gật gật đầu: “Cảm ơn bác Moek.”
“Không cần cảm tạ, mau vào nhà đi, lão Andrew thấy con trở về chắc sẽ vui cho coi.” Moek lớn tiếng cười nói.