Lĩnh Chủ Trầm Mê Làm Xây Dựng

Chương 24

Thiếu niên không thể kìm nén được cảm xúc, cứ lải nhải nói chuyện mãi.

Mike Andrew cũng không bình tĩnh như bề ngoài.

Nhưng cậu tương đối chất phác, không giỏi biểu đạt.

Thiếu niên nói: “Cha mẹ ta cũng là nô ɭệ, mẫu thân không tin sẽ có chuyện tốt như vậy, không cho ta tới, nhưng phụ thân giúp ta trộm giao nộp thuế đầu người nên ta mới có thể đi tới.”

“Còn ngươi thì sao, ngươi là như thế nào tới?”

Mike Andrew: “…… Cùng ngươi giống nhau, cũng là giao nộp thuế đầu người xong liền tới Vias.”

Chỉ khác là cha mẹ cậu cả hai đều không đồng ý.

Một lúc lâu, cậu thấy Keith đi vào đám người nô ɭệ thuộc thành Vias, còn hướng cậu vẫy tay.

Thời gian báo danh hôm nay kết thúc trước khi mặt trời kịp xuống núi.

Hai hàng người đang xếp hàng vẫn chưa chịu tản đi.

Thấy bọn họ không đi, nhân viên ghi chép chỉ có thể hô: “Thời gian báo danh sẽ kéo dài đến tận 15 tháng này, những người chưa kịp báo danh có thể quay lại đây lần nữa lúc trời vừa sáng, còn giờ thì nhanh về đi!”

Hai hàng người lúc này mới chậm rãi tan đi.

Mike Andrew nhẹ nhàng thở ra, cũng may cậu tới sớm.

…………

Tổng cộng có bốn vị kỵ sĩ dẫn theo bọn họ quay về thành Comoy.

Trước khi vào thành, cậu nghe kỵ sĩ dặn: “Thời gian có thể dành cho các ngươi không nhiều, lúc trở về nhanh chóng thu thập đồ đạc, hiện tại báo cho ta, người nhà các ngươi có bao nhiêu người, cần bao nhiêu tiền để mua…… Sau khi xong hết chúng ta cần suốt đêm lên đường trở lại thành Vias, hiểu chưa?”

Mike Andrew và một vài nô ɭệ khác được một người kỵ sĩ dẫn đi.

Trong những nô ɭệ được kỵ sĩ mua đi, có một vài chủ nhân không muốn cho họ đi, kỵ sĩ đó liền lấy danh nghĩa của lĩnh chủ Desinia ra cưỡng bức và lợi dụ.

Khi đến phiên Mike Andrew trở về trang viên, kỵ sĩ theo thường lệ hỏi: “Người nhà chỉ có ngươi và ba mẹ thôi phải không? Ba người…… Ân, không tính nhiều, mau trở về thu thập đồ đạc, đừng mãi cọ tới cọ lui, bằng không mọi người sẽ không ai ở lại đợi đâu……”

Mike Andrew không dám chần chờ nhanh chóng chạy đi.

Mới vừa vào trong phòng, lão Andrew liền cầm cây gậy muốn đánh cậu một phát.

Mike nhanh chóng đem toàn bộ sự tình kể rõ ràng.

“Kỵ sĩ đại nhân đang giao tiền mua chúng ta, phụ thân mẫu thân mau thu thập đồ đạc nhanh a, chúng ta có thể rời khỏi đi tới Vias, về sau con sẽ là một binh lính dự bị, con sẽ nỗ lực tích góp công tích để thoát ly thân phận nô ɭệ……”

Nhìn lão Andrew vẫn cứ ngơ ngác đứng tại chỗ.

Mike Andrew bất an kêu một tiếng: “Phụ……”

Lão Andrew nháy mắt lấy lại tinh thần: “Mau! Mau thu thập a! Chạy nhanh, đừng để kỵ sĩ đại nhân sốt ruột chờ đợi.”

Lượng tài sản tư nhân mà nô ɭệ có thể có được cũng không nhiều.

Dù gì nhà ở và công cụ đều thuộc sỡ hữu của chủ trang viên, bọn họ chỉ cần mang theo một ít đồ vật linh tinh.

Lúc chuẩn bị rời đi, Mike Andrew nhớ tới lời nhân viên ghi chép nói, hướng những nô ɭệ khác đang tò mò vây xem tuyên truyền vài câu —— là sự thật, chỉ cần điều kiện phù hợp là có thể đi báo danh, nhanh chóng đi a!

Bốn vị kỵ sĩ cuối cùng cũng tập hợp đầy đủ trước cửa hành, sau khi kiểm kê nhân số xong liền lại dẫn theo bọn họ bắt đầu trở về lãnh địa.

Thời điểm ánh trăng treo cao trên bầu trời, bọn họ được dẫn tới nơi lâm thời được xây dựng làm chỗ ở trong thành Vias, nghe kỵ sĩ nói, bọn họ sẽ tạm thời ở chỗ này cho đến khi đợt báo danh hoàn toàn kết thúc.

Trong thời gian đó, lĩnh chủ đại nhân sẽ phóng khoáng cấp cho bọn họ một đồng bạc dùng để sinh hoạt.

Kỵ sĩ: “Nếu trụ không quen, các ngươi có thể tự mình động thủ xây một gian nhà.”

“Ngoại trừ những nô ɭệ sắp trở thành binh lính dự bị không thể tùy ý rời đi, những người còn lại cần đi tới ruộng phơi muối ở bờ biển lao động, ngày mai sẽ có người phụ trách lại đây, đêm nay cứ nghỉ ngơi trước.”

Kỵ sĩ vừa đi khỏi, đám người nô ɭệ vẫn đứng im không hề nhúc nhích.

Bọn họ mỗi ngày đều phải làm một lượng lớn công việc, thể lực phi thường tốt, cho nên hiện tại cũng không có ai lộ ra vẻ mệt mỏi, chỉ là biểu tình trên mặt mỗi người có chút hoảng hốt, đứng tại chỗ không biết bản thân phải làm gì.

Nửa ngày sau.

Có người lẩm bẩm nói: “Giống như nằm mơ vậy……”

Lời nói đó tựa như kích hoạt máy hát, mỗi người một câu lần lượt vang lên.

“Chúng ta từ giờ liền ở lãnh địa Vias thật không?”

“Chuyện này thế nhưng là sự thật?! Cảm tạ Sáng Thế Thần! Cảm tạ lĩnh chủ đại nhân!”

“Nhi tử ta thật biết tranh đua a! Có tiền đồ……”

Mike Andrew nhéo mình một cái, không phải nằm mơ.

Cậu đang muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi, lão Andrew lúc này đi tới vỗ lưng cậu, biểu tình vui mừng khôn xiết.

“Tiểu tử con…… Lần này làm không tồi!”

…………

Sự tình như vậy đồng dạng mỗi ngày đều diễn ra.

Bình dân và nô ɭệ đến từ thành Comoy bắt đầu chậm rãi tăng lên, người nhà bọn họ được phái tới ruộng phơi muối làm việc, hoặc có người sẽ tổ chức cùng nhau xây dựng nơi ở.

Cảm tạ Sáng Thế Thần, cảm tạ lĩnh chủ đại nhân.

Shazoi mỗi ngày đều có thể nhìn thấy giá trị danh vọng trên giao diện hệ thống cứ luôn tạch tạch tạch mà tăng lên.

Tâm tình cực độ vui sướиɠ.