Lĩnh Chủ Trầm Mê Làm Xây Dựng

Chương 10

Shazoi bị y nhìn chăm chú phải lui về sau một bước, tay nhỏ nắm vạt áo Judit nhẹ giọng nói: “Thần có thể dâng sáu phần lợi nhuận từ việc bán muối cho quốc vương bệ hạ.”

Bath Riches nói: “Theo ta được biết vùng Visas vừa xa vừa nghèo nàn, ngươi nếu đã có ý định mở rộng lãnh địa, không bằng cứ trực tiếp xin quốc vương bệ hạ đổi lấy một thành trấn giàu có và đông đúc khác gần vương thành thay cho Visas.”

Sau đó Visas sẽ trở thành chốn vô chủ, y mới có cơ hội bắt tới tay.

Shazoi: “Nhưng thần chỉ muốn thành Visas thôi ạ.”

Bath Riches gợi khóe miệng, nhưng đáy mắt không hiện ý cười: “Bá tước Desinia thật ra rất thông minh.”

“Cảm ơn ngài khích lệ.” Shazoi ngượng ngùng nhấp môi.

Lão quốc vương xua tay, Bath Riches hiểu ý thối lui sang một bên, phân phó người hầu lấy bản đồ tới: “Phụ cận vùng Visas hình như chỉ có dãy núi Pal…… Vậy ta cho núi Pal nhập vào lãnh địa của ngươi và thưởng thêm năm rương đồng vàng thế nào?”

Shazoi tự nhiên vạn phần đồng ý.

Tuy nhiên các thủ tục yêu cầu mở rộng lãnh địa cần tận nửa ngày mới hoàn thành xong.

Lão quốc vương cho phép cậu trước cứ ở lại vương thành du ngoạn nghỉ ngơi, sau đó sẽ có người hầu tự đem văn kiện đưa qua.

Chờ Shazoi rời đi vương thính.

Bath Riches liền nói: “Bệ hạ, phương pháp phơi muối từ nước biển rất quan trọng với vương quốc Gadaat. Nếu đem nó chấp chưởng trong tay, tài phú của vương quốc tất nhiên sẽ càng thêm hùng hậu, không bằng cứ đem thành Visas……”

Lão quốc vương đánh gãy lời y nói: “Desinia cũng coi như là hậu bối của ta, phương pháp tạo muối từ nước biển cậu ta vừa mới dâng lên, ta sau lưng lại ra lệnh thu hồi lãnh địa, nếu truyền ra bên ngoài mọi người sẽ đồn đãi ta khi dễ hài tử không có nơi nương tựa, đến lúc đó mặt mũi của ta còn đâu nữa?”

“Sáu phần lợi nhuận đã không ít rồi, Visas còn là thành phụ thuộc của ta, tự nhiên cũng là tài phú của ta, vậy thì so với việc thu hồi nó về tay có khác nhau gì đâu, Riches.”

Bath Riches ẩn giấu cảm xúc dưới đáy mắt, cúi đầu: “Thưa vâng, bệ hạ.”

Sau khi y và quốc vương đàm luận xong chính sự liền ngồi xe ngựa trở về.

Quản gia sớm đã đợi ở cửa hầu hạ, thành thục cởϊ áσ ngoài rồi bưng tới ly rượu, mở miệng: “Đại nhân, ngài tựa hồ tâm tình không tốt lắm, là vì chính vụ……”

“Bởi vì có một thứ ta không thể khống chế trong tay.” Bath Riches đứng bên cửa sổ, mặt đầy âm trầm nói.

Quản gia: “Nói vậy đó là một đồ vật cực kì trân quý phải không ạ?.”

“Ngươi nói không sai.”

“Ta nhớ Comoy là thành phụ thuộc của ta phải không?”

Quản gia: “Thưa vâng, Công tước đại nhân, lĩnh chủ thành Comoy là Beavis Eliot.”

Bath Riches xoay người đi đến trước bàn, cầm bút viết phong thư, niêm phong xong liền đưa cho quản gia: “Cho người cưỡi ngựa đem tin này đưa tới thành Comoy, giao cho Beavis Eliot.”

“Thưa vâng, Công tước đại nhân.” Quản gia tiếp nhận phong thư đáp.

Shazoi tự nhiên không biết được tính toán âm thầm của Bath Riches.

Cậu dẫn theo Judit với Kelly đi dạo quanh vương thành.

Vương thành quả thật rất náo nhiệt.

Ngoài trừ hương vị hơi khó ngửi, hoàn cảnh đồng dạng dơ bẩn như bao nơi khác thì bên trong thành không những có các đội kỵ sĩ thường xuyên qua lại tuần tra, mà còn có các mục sư đang ở trong Thần Điện Sáng Thế Thần tiến hành cầu nguyện.

Một ít bình dân cũng quỳ gối ngoài điện, nhắm mắt cầu nguyện.

Trong thành Visas không có Giáo Đường và Thần Điện như ở đây.

Shazoi có chút tò mò về Sáng Thế Thần, liền dẫn theo Judit với Kelly đi vào.

Quý tộc có thể tùy ý tiến vào Thần Điện, không sợ bị người khác ngăn cản.

Thần Điện lấy 2 màu trắng và vàng làm chủ đạo, trên đỉnh điện được khảm cửa kính mang phong cách Gothic, bên cửa sổ phác hoạ đồ án của Thần hoa Berranca khánh thiết.

Thời điểm ánh nắng xuyên thấu qua cửa kính, các sắc thái khác nhau chiết xạ lên trên vách tường, khoảnh khắc ấy đã tạo nên một cảnh tượng đầy xa hoa và lộng lẫy.

Shazoi quan sát tượng Sáng Thế Thần đứng lặng lẽ bên dưới đỉnh Thần Điện, trên thân khoác trường bào trắng tinh, mái tóc phũ xuống, khuôn mặt tươi cười mang vẻ trách trời thương dân, một tay ôm thần hoa, tay còn lại khẽ vuốt.

“Nghe kể Tây Đại Lục đã từng xuất hiện thần tích buông xuống, Judit, chuyện này có thật không?”

Shazoi thu hồi ánh nhìn chằm chằm vào tượng Sáng Thế Thần, hồi tưởng lại cốt truyện trong tiểu thuyết, từ khi hào quang của nữ chủ Mary Sue tồn tại, Sáng Thế Thần chỉ được nhớ đến như một tấm phông nền mà thôi.

“Tất nhiên là thật.”

Một vị mục sư nghe thấy câu hỏi liền quay đầu trả lời, sau khi thấy rõ người hỏi chuyện là một hài tử, biểu tình trên mặt hòa hoãn đôi chút: “Thỉnh ngài không cần hỏi lại những vấn đề như vậy, Sáng Thế Thần không có gì là làm không được.”

Shazoi dùng ngữ khí càng thêm thiên chân vô tội hỏi: “Sáng Thế Thần nếu không gì là làm không được, thế ta có thể hướng ngài ấy cầu nguyện muốn thật nhiều thật nhiều đồng vàng không, ngài ấy sẽ cho ta sao?”

Mục sư đỏ mặt: “Làm sao có thể không làm mà hưởng được chứ.”

“Nhưng chính ngươi nói Sáng Thế Thần không gì làm không được mà.”

“Ngài ấy nếu không cho ta được tiền của, vậy có thể cho ta năng lực tâm tưởng sự thành không? Có thể làm ta vĩnh viễn khỏe mạnh không sinh bệnh không? Có thể……”

💬 Tâm tưởng sự thành: Trong lòng mong muốn việc gì đều sẽ thành sự thật.

“Thỉnh ngài không cần nói nữa!”

Mục sư đề cao thanh âm, trên mặt hiện ra biểu cảm nghẹn khuất "Nếu ngài không phải là quý tộc ta cũng không cần chịu cảnh bị tức chết nhưng không thể làm được gì như bây giờ".

“Nga.”

Shazoi dẩu dẩu miệng, mới vậy đã cấm cậu nói chuyện rồi.

Núi Pal sắp sửa sát nhập vào lãnh địa Visas, việc này khiến cậu không nhịn được ham muốn tùy hứng thả lỏng tâm tình.

Phía sau Thần Điện.

Một thiếu niên tuấn mỹ tóc đen nhịn không được gợi lên khóe miệng, đôi mắt kim sắc phảng phất như muốn đánh bại cả ánh sáng mặt trời rực rỡ lung linh, trong tay y cầm một đóa hoa chín cánh trắng tinh, là loài hoa Berranca mà mọi người thường nhắc đến.

“Miện hạ, đồ vật đã tới tay.” Một kỵ sĩ cả người mặc khôi giáp xuất hiện sau lưng thiếu niên.

“Ân.”

Thiếu niên nhàn nhạt đáp lời, chờ đến khi hài đồng bị hắn nhìn chăm chú đi ra Thần Điện mới mở miệng: “Ngươi có nghĩ Sáng Thế Thần không gì là làm không được không?”

Kỵ sĩ sợ hãi: “Hiển nhiên là có, miện hạ.”

Thiếu niên cười khẽ, không tỏ ý kiến: “Đi thôi, khởi hành rời khỏi Gadaat.”

“Tuân lệnh.”