Lĩnh Chủ Trầm Mê Làm Xây Dựng

Chương 5

Thành trấn Visas cách bờ biển tầm một km, cũng khá xa so với lâu đài Desinia. Shazoi ra lệnh cho xa phu ngừng xe ngựa ngay đầu đường, nơi dẫn đến cánh cổng đi vào thành trấn.

Ở vị trị này, cậu có thể quan sát được vô số phòng ốc thấp bé, một đám người đang buôn bán và con đường lầy lội đầy nước bẩn ở phía xa……

Có lẽ do trận mưa vào sáng sớm, không khí không chỉ có thêm phần “Tươi mát” mà mặt đường còn không thể tìm thấy một chỗ nào sạch sẽ để đặt chân.

“Bá tước đại nhân, chúng ta có vào thành không?” Thấy tiểu bá tước chỉ lo đứng trên xe ngựa nhìn chằm chằm xuống mặt đất, xa phu lấy hết can đảm cất tiếng hỏi.

Shazoi: “Ngươi chờ ở chỗ này đi.”

Trên xe ngựa có khắc kí hiệu gia tộc Desinia, nếu đi vào thì quá mức chú ý.

“Judit, Kelly, chúng ta…… cùng đi vào trong.”

Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy khá là gian nan để nói ra được từ "Đi".

“Có cần tôi ôm ngài không? thưa Bá tước đại nhân.” Judit nói.

Shazoi dừng một hồi, trầm mặc vươn hai cánh tay: “Phiền toái anh rồi Judit.”

Judit trong mắt hiện lên ý cười: “Đây là bổn phận của tôi thưa ngài.”

Anh ôm Shazoi tiến vào thành trấn, Kelly đi theo phía sau.

Thành trấn rất náo nhiệt.

Dọc hai bên đường là những quầy hàng người dân đang buôn bán, hầu hết họ đều bày những vật phẩm trên mặt đất hoặc trên tảng đá.

Một số ít người biết giữ vệ sinh sẽ trải một tấm vải bố bên dưới, xa hoa hơn là đặt một cái bàn gỗ ngay trước cửa tiệm.

Được gọi là cửa tiệm cũng chỉ là một nơi được người ta dọn dẹp sơ qua, dùng để chất một đống hàng hóa, vừa đơn sơ vừa hỗn độn.

Shazoi nhìn quanh bốn phía.

Bánh mì đen là loại vật phẩm được bán nhiều nhất trong chợ, ở đây còn có rượu được làm từ lúa mạch đen, các loại rau dưa như hành tây, quả đậu,…và tất nhiên không thể thiếu các loại dụng cụ, trang sức linh tinh.

Đi gần nửa chợ mới nhìn thấy hai sạp bán thịt heo, cách một khoảng vẫn có thể ngửi được mùi hôi đặc trưng của chúng.

Riêng về cá thì lại không có quầy hàng nào bán.

Nguyên nhân chính là do giá của thịt cá đắt hơn thịt heo rất nhiều. Vì vậy chỉ có người trong giới quý tộc mới có khả năng ăn được.

Một phần cũng là do chi phí chế tạo con thuyền đánh bắt cá không hề rẻ, đặc biệt thời tiết trên biển luôn thay đổi thất thường, ban đầu thì sóng yên biển lặng nhưng sau đó có thể lập tức nhấc lên cuồng phong sóng lớn.

Nhưng lí do quan trọng nhất khiến nhiều người không muốn ăn là do thịt cá nếu chưa được xử lý tốt sẽ còn mùi tanh khiến người khác ghê tởm.

Có thể nói đối với nhóm bình dân, việc bán cá chẳng kiếm được tí lợi nhuận nào.

Shazoi ghi tạc khung cảnh mình quan sát trước mắt vào lòng.

Cách đó không xa, một thiếu niên với mái tóc và đôi mắt màu nâu, bộ dáng thanh tú, quần áo tuy có chút cũ nhưng vẫn gọn gàng sạch sẽ đang không ngừng chạy qua chạy lại giữa ba bốn quầy hàng.

Thiếu niên ấy cứ thường đi tới đi lui những quầy hàng có lão bản đang bán đồ hoặc mới vừa buôn bán xong, thời gian còn lại thì an tĩnh đứng một bên.

Shazoi nghi hoặc: “Cậu ta đang làm gì vậy?”

“Để tôi đi hỏi thăm một chút nhé đại nhân.”

Không chờ Shazoi phản ứng, Judit đã giao cậu cho Kelly ôm thay, xong xuôi mới đi tới bên cạnh thiếu niên đang không ngừng chạy qua chạy lại trong một quầy hàng nào đó.

Kelly mặc dù lùn hơn Judit nhưng bù lại cơ thể khá chắc nịch, hai tay lại càng hữu lực, lúc ôm cậu vẫn luôn ổn định vững chắc.

Tuy nhiên, vì nàng ta là nữ nhân nên Shazoi cảm thấy không được tự nhiên cho mấy, hơi hơi vặn vẹo cơ thể nói: “Thả ta xuống đi, Kelly, ta nặng lắm.”

“Ngài không nặng chút nào cả, phải nói là quá nhẹ, ngài nên ăn thêm nhiều cơm vào.”

Kelly không khỏi nhớ tới sức ăn của tiểu bá tước, dường như sau khi khỏi bệnh, sức ăn của cậu ít đi rất nhiều.

“Ngài quá gầy!”

Shazoi không dấu vết ngắm nhìn cái bụng hơi phồng lên của mình, hai tay hai chân bụ bẫm…… Cảm thấy sự lo lắng chân thành của Kelly thật không đáng nhắc tới.

Không lâu sau, Judit trở về.

“Thiếu niên kia tên là Gibran Keno.”

“Nghe chủ quán nói khả năng tính toán của cậu ta rất tốt, thường xuyên hỗ trợ bọn họ kiểm tra xem họ tính giá có đúng chưa, nhằm lấy chút tiền boa nuôi sống bản thân và đệ đệ.”

“Một lần cậu ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Một đồng tiền.”

Judit nhịn không được nói nhiều thêm hai câu: “Mọi người trên chợ đa số đều nhận thức cậu ta, nhưng chỉ khi mấy chủ quán có sinh ý không tệ mới cần nhờ hỗ trợ, vài ba bốn lần là nhiều nhất, cũng không cần mỗi lần đều nhờ đến cậu ta.”

Huống hồ, họp chợ ở Visas mười ngày mới có một lần.

Số tiền đồng mà Gibran · Keno có thể kiếm được khá là hữu hạn.

Có ba loại tiền được phép lưu thông khắp Tây Đại Lục —— vàng, bạc, đồng.

Một đồng vàng tương đương một trăm đồng bạc, một đồng bạc tương đương một trăm đồng tiền.

Thông thường, một đồng bạc đã đủ cho một nhà bình dân bình thường sinh hoạt và tiêu dùng trong một tháng.

Shazoi nhìn về phía thiếu niên, trùng hợp cũng đối diện với đôi mắt nâu của cậu ta.

Nửa ngày sau, thiếu niên mặt vô biểu tình dời đi tầm mắt, thấy một chủ quán đang vẫy tay, liền nhanh chân chạy tới.

Shazoi cũng thu hồi đường nhìn: “Nếu chúng ta tiếp tục đi sâu vào trong thì còn gì nữa không?”

Hiện tại bọn họ đang đứng ở vòng ngoài thành trấn.

Judit: “Tửu quán, tiệm quần áo, tiệm giày……”

Shazoi không có ý định quan sát tiếp.

“Trở về thôi.”

“Thưa vâng, bá tước đại nhân.” Judit nhẹ giọng đáp.