Tôi là vợ của Thạch Thiên Trụ.
Tôi cũng có tên.
Tôi tên Khúc Nghi Phương.
Lúc mua quần áo trên thị trấn, thật ra tôi đã nhìn thấy Tân Nam Dung mượn điện thoại của ông chủ.
Tôi rất thích những bộ quần áo mới này, nhưng so với quần áo mới, thì tôi sợ mất dấu Tân Nam Dung hơn.
Nếu cô ấy trốn mất, người chết tiếp theo chính là tôi.
Vì thế, sau khi nhanh chóng thử xong bộ đồ đầu tiên, tôi muốn kéo rèm ra ngoài.
Cửa hàng nhỏ trong thị trấn này không có phòng thử đồ sạch sẽ rộng rãi, nhưng trong cửa hàng có đặt một chiếc gương soi toàn thân rồi dùng vải bao quanh.
Lúc tôi mở rèm ra vừa hay nhìn thấy Tân Nam Dung đang lấy điện thoại từ tay ông chủ.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi nhanh chóng kéo rèm lại, giả vờ không nhìn thấy.
Tôi rất giỏi đánh lừa bản thân.
Tôi tiếp tục thử quần áo.
Sau khi ra ngoài, không nhìn thấy Tân Nam Dung.
Tôi tiếp tục làm việc mà tôi nên làm, nói cho Vương Thiết Sơn chuyện cô ấy biến mất.
Cuối cùng cô ấy vẫn bị tìm thấy.
Nhưng cô ấy rất thông minh.
Một chiếc áo và một cái bẫy chuột có răng cưa, mắt cá chân máu chảy đầm đìa và gương mặt khóc đến hoa lê đái vũ, Vương Thiết Sơn một chút cũng không nghi ngờ cô.
Người Vương Thiết Sơn trách là tôi.
Sau khi về nhà, tôi suýt chút nữa bị đánh chết.
Tân Nam Dung lại đến tìm tôi, tôi muốn kêu cô ấy cách xa tôi một chút, lại tò mò muốn biết cô ấy đến cùng là đang làm gì, có thể làm đến mức nào.
Vì thế những câu hỏi cô ấy hỏi tôi, tôi đều trả lời.
Cô ấy bắt đầu đi tới nhà này đến nhà khác, tìm hiểu từng nhà, từng con đường trong thôn.
Lại đến đêm [Giao hàng].
Tôi qua giúp đỡ nấu nướng.
Nhìn thấy Tân Nam Dung đang ngồi trên bàn, cô ấy cố ý ăn mặc, trang điểm thật đẹp, xinh đẹp quyến rũ hơn rất nhiều so với mọi khi.
Tôi cũng nhìn thấy cô ấy liếc mắt đưa tình với anh Vương ngoài thôn, lén lút đá chân anh ta dưới gầm bàn.
Tôi vẫn giả bộ như không thấy, quay người về bếp thu dọn đồ đạc.
Lúc rửa bát, tôi nhìn thấy Tân Nam Dung đi ngang qua nhà bếp, anh Vương ngoài thôn lảo đảo theo sát phía sau cô ấy.
Sau đó, tôi nghe thấy những âm thanh kia.
Tôi chạy tới nơi phát ra âm thanh, Tân Nam Dung bị một người đàn ông đè trên đống rơm, cô ấy cầu cứu tôi.
Tôi lờ mờ cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra rồi.
Trái tim tê liệt đã lâu của tôi bắt đầu nhảy loạn xạ.
Tôi mong đợi điều gì đó sẽ xảy ra.
Thế là tôi làm theo lời cô ấy nói.
Sau đó, hai nhóm người lao vào chém gϊếŧ lẫn nhau, máu chảy khắp nơi.
Tân Nam Dung trực tiếp đi đến chỗ Vương Thiết Sơn đang bị thương, cô ấy muốn gϊếŧ hắn ta.
Phản ứng đầu tiên của tôi là ngăn cản.
Không thể để cô ấy phạm tội.
Không ngờ Vương Thiết Sơn bị thương nặng như vậy vẫn có thể phản công, hắn ta muốn gϊếŧ Tân Nam Dung.
Tôi chắn giúp cô ấy một đao.
Rất đau, còn đau hơn so với mọi lần bị Thạch Thiên Trụ đánh.
Nhưng tôi như trút được gánh nặng.
Đây là món nợ máu của tôi.
Tôi biết tôi hèn nhát, vô năng, yếu đuối, ích kỷ, vô cảm, tiếp tay cho giặc. Tôi cũng biết Thạch Thiên Trụ không yêu tôi.
Nhưng có lúc, tự đánh lừa bản thân còn tốt hơn so với vùng vẫy trong vô vọng.
Tôi chưa từng tra tấn bất kỳ ai, nhưng tay tôi đã sớm nhuốm đầy máu.
Cảnh sát đến rồi.
Nơi tối tăm, hôi hám, thối nát, đầy giòi bọ này, cuối cùng cũng bị đưa ra ánh sáng.
Bóng tối cuối cùng đã biến mất.
Chuyện hoang đường này nên kết thúc.
HOÀN TOÀN VĂN