Tôi vội tìm nhóm người được Vương Thiết Sơn cử đi theo chúng tôi, nói Tân Nam Dung chạy rồi.
Lúc bọn họ gọi điện báo cáo cho Vương Thiết Sơn, tôi sợ bọn họ đem hết tội danh đổ trên đầu tôi, vì thế tôi giật lấy điện thoại, run rẩy giải thích.
[Không phải là tôi không trông coi kĩ cô ấy, nhưng Tân Nam Dung vẫn luôn lừa tôi, cô ấy ép tôi đi vào phòng thử đồ. Tôi vừa vào thì lập tức đi ra, người cũng đã không thấy nữa rồi.]
[Cô ấy không quá quen thuộc với nơi này, anh gọi thêm nhiều người đến tìm, nhất định bắt được cô ấy trở về!]
Trên đường rất nhanh có nhiều người trong thôn vội vàng đi đi lại lại, tôi cũng gia nhập vào đội ngũ tìm người của bọn họ.
Không đến một lát đã nhận được tin tức, nói đã tìm thấy Tân Nam Dung rồi!
Lúc tìm thấy cô ấy, bàn chân cô ấy bị mắc vào một cái bẫy chuột có răng cưa sắt nhọn, cả người ngồi sụp xuống đất.
Mắt cá chân trắng noãn chảy máu đầm đìa.
Vương Thiết Sơn đứng ở một bên, gân xanh nổi lên, cực kỳ điên tiết.
Tôi khó bề tưởng tượng sau khi Tân Nam Dung bị bắt về sẽ phải đối mặt với hậu quả thế nào, nhưng trong lòng tôi vẫn có chút tức giận với cô ấy, dù sao tôi cũng suýt chút nữa bị cô ấy kéo xuống nước rồi.
Cũng may vẫn bắt lại được, nếu không người gặp xui xẻo chính là tôi.
Tân Nam Dung hoàn toàn không sợ hãi sau khi bỏ trốn rồi bị bắt, trái lại kìm nước mắt vươn tay ra muốn được Vương Thiết Sơn ôm.
[Anh Thiết Sơn, em đau lắm!]
Người đàn ông bên cạnh phun vào mặt cô ấy, [Cô trở về sẽ còn đau hơn nữa, mọi người nhanh chóng chút, khiên cô ta về thôn.]
[Bỏ trốn gì chứ!] Trong mắt Tân Nam Dung ngập nước, lấy ra một chiếc áo T shirt màu đen từ chiếc túi nilong trước ngực.
[Em mua quần áo cho chị ấy, cũng muốn mua cho anh một bộ, sau khi mua xong muốn đi vệ sinh, không ngờ lại giẫm lên cái bẫy chuột này.]
Tôi không khỏi sửng sốt, thế mà cô ấy lại không muốn chạy...
Là tôi lo lắng quá độ, hiểu lầm cô ấy sao.
Vậy những lời tôi vừa nói với Vương Thiết Sơn, đem toàn bộ tội danh đổ hết lên người cô ấy.
Nếu như Vương Thiết Sơn tin tưởng Tân Nam Dung, liệu tôi có bị trả thù...
Quả nhiên Vương Thiết Sơn quay đầu nhìn tôi, mắt híp lại tràn đầy tức giận.
[Anh Thiết Sơn, em thật sự rất đau, anh ôm em được không?]
Tân Nam Dung rất biết cách tỏ ra yếu ớt, cũng rất biết cách làm nũng.
Tiểu mỹ nhân nước mắt lưng tròng, ai thấy cũng đau lòng.
Vương Thiết Sơn tiến lên phía trước, ôm lấy cô ấy.
Tân Nam Dung mang theo nước mắt nở nụ cười, lần nữa đưa áo T shirt trong tay qua cho anh ta.
[Anh Thiết Sơn, buổi tối về nhà anh mặc cái áo này cho em xem được không? Anh đẹp trai như vậy, mặc cái này chắc chắn rất đẹp.]
Vương Thiết Sơn [Ừ] một tiếng.
Rất rõ ràng, cơn giận dỗi bùng phát lúc anh ta vừa biết Tân Nam Dung bỏ chạy đã hoàn toàn được cô ấy xoa dịu.
Tân Nam Dung quay đầu nhìn tôi, lại nói,
[Xin lỗi chị, em thấy chị vẫn đang ở trong phòng thử đồ, nên không nói cho chị là em muốn đi mua quần áo cho anh Thiết Sơn, để chị phải lo lắng rồi. Những bộ quần áo đó chị đều thích chứ? Nếu đều thích thì em đi lại đó mua cho chị.]
Tôi tố cáo cô ấy, cô ấy lại đi xin lỗi tôi, tôi nghĩ đứa trẻ này thật không có mắt nhìn người.
Nhưng tôi thà rằng cô ấy không nói với tôi lời xin lỗi này.
Vừa nãy tôi đã nói với Vương Thiết Sơn là, tôi chỉ vừa vào phòng thử đồ một lát thì ngay lập tức ra ngoài, hoàn toàn không giống với lời Tân Nam Dung nói.
Lại thêm bởi vì tôi quá vội vàng, chưa làm rõ tình hình đã bảo bọn họ đại phí chu chương* lên thị trấn tìm người, nói sao cũng là do tôi trông coi không kỹ gây nên, bây giờ lại khiến cho Tân Nam Dung bị thương...
Đại phí chu chương [1] 大费周章 – [dà fèi zhōu zhāng] – chỉ việc hoang phí, khổ tâm vào những việc không đâu
Tôi không dám nghĩ sau khi trở về tôi sẽ phải chịu hình phạt gì.
Vội vàng xin lỗi Vương Thiết Sơn,
[Anh Vương, xin lỗi anh Vương, vừa nãy tôi thật sự không chú ý, lại quá vội vàng, không phải là cố ý đùa giỡn mọi người, xin lỗi, xin lỗi...]
Vương Thiết Sơn ôm Tân Nam Dung rời đi với vẻ mặt u ám.
Tân Nam Dung vẫn còn ở trong lòng anh ta quay lại nhìn tôi,
[Chị, chị vẫn chưa nói là có thích quần áo không, thích thì em mua cho chị...]
Tôi run rẩy đi về nhà, vừa bước vào cửa đã bị Thạch Thiên Trụ dùng cây gỗ to bằng cánh tay đập trực tiếp vào người tôi.
[Đồ ngu! Trông coi một người mà cũng không xong, làm mất hết mặt mũi nhà chúng ta.]
Thạch Thiên Trụ xuống tay rất tàn nhẫn, từng gậy từng gậy đập lên người tôi đến nỗi trong lòng cũng cảm thấy đau.
Tôi bị đánh đến mức ôm đầu nằm trên đất, phần da thịt lộ ra bên ngoài bị đánh đến máu thịt lẫn lộn, máu chảy đầm đìa.
Đau đến sắp chết, nhưng tôi không dám cầu xin, ngay cả tiếng động cũng không dám phát ra.
Bởi vì tôi biết, mỗi lần tôi kêu đau, đổi lại sẽ bị đánh tàn nhẫn hơn.
Gậy gỗ thô to đã bị đánh gãy rồi, Thạch Thiên Trụ vẫn không nguôi giận.
Mẹ chồng lại đưa cho anh ấy một cây gậy to khác, đứng bên dốc sức châm dầu vào lửa.
[Đánh chết nó, đánh chết nó! Còn hại nàng dâu nhà Thiết Sơn bị thương ở chân, chặt chân cô ta luôn đi!]
Con gái đứng bên cạnh nhìn tôi khóc lớn.
Mẹ chồng đánh mông, bịt miệng nó lại,
[Khóc cái gì! Đánh chết nó thì lại mua cho mày một người mẹ mới, về đây sinh cho này một đứa em trai mập mạp!]
Tối hôm đó, tôi gần như đã chết trong tay Thạch Thiên Trụ.