Tôi kể lại tình hình cho Vương Thiết Sơn và Vương đại nương.
Đại nương vui đến vỗ tay.
[Ai da, cô gái này thật tốt, rốt cuộc cũng gặp được một người lạc quan tích cực rồi, nghe nói còn là sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng, biết học hành, sau này đứa trẻ nhà họ Vương chúng ta cũng sẽ rất thông minh.]
[Thiết Sơn, mau, đi gieo giống đi!]
Vương Thiết Sơn ngồi ngoài cổng hút thuốc, [Không vội, để con xem xem.]
Chủ nhà nói không vội, tôi cũng không nói gì được, mấy ngày nay vẫn là tôi đến nói chuyện với Tân Nam Dung.
Cơm nước mà Vương đại nương chuẩn bị cho cô ấy cũng ngày càng tốt, giống như chuẩn bị sẵn sàng để chăm sóc tốt cho cô ấy trong thai kỳ.
Tân Nam Dung dường như ngày càng ỷ lại tôi, mỗi ngày đều ôm chầm lấy cánh tay tôi, ngày nào cũng nói chuyện với tôi rất lâu.
Hình như cô ấy rất quan tâm đến thôn chúng tôi, diện tích của thôn, đường xá, nhân khẩu của từng nhà đều đã hỏi qua tôi.
Mỗi lần tôi hỏi cô ấy sao lại tò mò như vậy, cô ấy đều cười híp mắt rồi nói,
[Sau này em phải sống cả đời ở đây, đương nhiên muốn hiểu rõ nơi đây nhiều hơn một chút.]
Tôi lại ở cùng với cô ấy thêm hai ngày, ngày thứ ba, lúc ra khỏi phòng tối, Vương đại nương mỉm cười đưa cho tôi 3 cân thịt lợn.
[Nàng dâu của Thiên Trụ mấy hôm nay vất vả rồi, tối nay Thiết Sơn muốn gieo giống, ngày mai con không cần qua đây nữa đâu!]
Tôi suy nghĩ một chút, nói với Vương đại nương là tôi để quên đồ trong phòng, muốn quay lại lấy.
Tân Nam Dung yên tĩnh ngồi trong một góc, nhìn thấy tôi quay lại, cô ấy lại đi qua ôm lấy cánh tay tôi,
[Chị ơi, sao chị quay lại thế?]
Tôi nhìn khuôn mặt non nớt của cô ấy, có lòng nhắc nhở.
[Tối nay Vương Thiết Sơn sẽ đến đây, chị đã nói những gì em vẫn còn nhớ rõ chứ?]
Tân Nam Dung ôm chặt tay tôi, nụ cười trên mặt vừa đơn thuần vừa rực rỡ.
[Nhớ rõ, Vương Thiết Sơn là nam nhân của em, chỉ có lấy lòng anh ấy mới có thể sống tốt qua ngày được, chị cứ yên tâm.]
Tôi vỗ vỗ tay cô ấy, [Biết rồi thì tốt.]
Lúc đi đến cổng, Tân Nam Dung đột nhiên gọi tôi lại, [Chị ơi, chị quay lại là để nhắc nhở em chuyện này sao?]
Tôi gật đầu.
Cô ấy mỉm cười, [Em biết rồi, cảm ơn chị.]
Tối đó, Vương Thiết Sơn đi vào phòng tối.
Qua mấy hôm, tôi lại nghe thấy Thạch Thiên Trụ nói, Vương Thiết Sơn mấy ngày liên tiếp đều đi vào phòng tối.
Anh ấy nói Vương Thiết Sơn đã bị cô gái học đại học danh tiếng đó mê hoặc rồi, liên tiếp mấy ngày đều mò vào trong phòng, sáng hôm nay còn thấy anh ta bế người vào phòng mình, nóng lòng thả người như vậy, cũng không sợ cô ta chạy mất.
Trong thôn đối xử với những người phụ nữ bị lừa bán đến đây cũng không quá tốt, bình thường đều sẽ khoá bọn họ trong phòng tối hoặc nhốt trong tầng hầm. Tóm lại sẽ không cho các cô cơ hội ra ngoài gặp gỡ mọi người.
Một là các cô sẽ la hét ầm ĩ làm phiền mọi người, hai là sợ các cô bỏ chạy.
Giống như Tân Nam Dung người này mới đến đây được vài hôm đã được thả ra khỏi phòng tối, trong thôn thật sự rất hiếm thấy.
Lại qua thêm hai tuần, lúc tôi xuống ruộng làm việc, nhìn thấy Tân Nam Dung và Vương Thiết Sơn cùng nhau làm việc ở ruộng nhà anh ta.
Vương Thiết Sơn đang cuốc đất, Tân Nam Dung cũng bắt chước cầm cuốc làm theo ở bên cạnh.
Nhưng đến cuối vẫn là nữ sinh chưa từng làm qua công việc đồng áng bao giờ, vừa cuốc được hai cái liền thả xuống, vẻ mặt nhăn nhó đi về phía Vương Thiết Sơn.
Tôi biết, cô ấy đây là muốn làm nũng được hời, không muốn làm việc nữa.
Lần đầu tiên tôi cùng Thạch Thiên Trụ xuống ruộng cũng không chịu nổi công việc khổ cực này, làm không quá hai lần liền không muốn làm nữa, vốn nghĩ rằng làm nũng có thể khiến cho Thạch Thiên Trụ vì tôi mà đau lòng, không nghĩ tới lại bị đánh đến thừa chết thiếu sống.
Anh ấy trực tiếp dìm tôi vào trong con mương hôi thối, dùng cuốc đập liên tục vào người tôi, miệng không ngừng mắng tôi là "đồ đê tiện", vốn dĩ là mua về để làm việc, còn muốn sống thoải mái qua ngày!
Từ đó về sau, mỗi lần tôi xuống ruộng làm việc, cho dù vừa cực vừa mệt cũng không dám mở miệng than vãn một câu.
Sau này tôi phát hiện, chỉ cần tôi làm việc vừa nhanh vừa giỏi thì có thể nhận được lời khen từ chồng và mẹ chồng.
Bọn họ sẽ có vẻ mặt ôn hoà với tôi, vì thế tôi càng dốc sức làm ruộng.
Tân Nam Dung đứng ở trước mặt Vương Thiết Sơn, đưa lòng bàn tay bị cọ xát đến đỏ ửng lên, chau mày không biết nói gì.
Vương Thiết Sơn nâng bàn tay cô lên đưa tới bên miệng thổi thổi, còn bảo cô ấy ngồi sang một bên, bản thân tiếp tục làm việc.
Tân Nam Dung cũng hiểu đàn ông thích gì, Vương Thiết Sơn yêu thương cô, kiễng chân lên hôn cái bẹp lên má của Vương Thiết Sơn, biểu thị khen thưởng.
Vương Thiết Sơn rất hưởng thụ, ánh mắt ấm áp nhìn cô.
Tôi nghĩ Tân Nam Dung này thật sự có bản lĩnh, rất biết khống chế đàn ông.
Tân Nam Dung nhìn thấy tôi, cười tít mắt chạy qua ôm lấy cánh tay tôi, [Chị ơi, đã rất lâu rồi không thấy chị qua thăm em.]
Tôi thầm nghĩ đã hoàn thành trách nhiệm rồi, còn qua thăm cô làm gì, trừ phi cô có ý định bỏ trốn.
Cô ấy lại nói, [Chị, mấy ngày nữa em bảo Thiết Sơn đưa em lên thị trấn mua quần áo, chị đi với em không?]
Tôi ở trong lòng cười thầm cho sự ngây thơ của cô ấy.
Phụ nữ bị lừa bán đến đây không dễ dàng rời khỏi thôn, càng đừng nói là đi lên thị trấn.
Người trong thôn sợ sau khi các cô ra ngoài thì nhân tiện mượn cơ hội liên hệ với người bên ngoài tiến vào, hoặc trực tiếp bỏ chạy.
Đã ba năm trôi qua, tôi hoàn toàn không thể bước ra khỏi thôn.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ không đi được, nhưng vẫn qua loa lấy lệ cho có, [Được thôi, đến lúc đó em dẫn chị đi, chị cũng muốn mua quần áo.]
Khiến tôi không ngờ tới chính là, Tân Nam Dung thật sự xin được cơ hội đi lên thị trấn, vả lại còn chủ động đề xuất muốn đưa tôi đi cùng.