Trở Về Năm 1977

Chương 1

Xuyên về năm 1977, trở thành thiên kim thật bị thất lạc trong đại viện, cùng tham gia thi đại học với thiên kim giả.

Anh ruột mỉa mai tôi: "Một đứa mù chữ không đọc được mấy từ như mày còn muốn học đại học, thứ gì vậy chứ?"

Thiên kim giả bạch liên hoa nhảy ra giả làm người tốt, muốn giúp tôi học bổ túc.

Kết quả lúc có thành tích.

Thiên kim giả thi rớt, mà thành tích của tôi chỉ kém 10 điểm là đạt điểm tối đa, trở thành Trạng nguyên tỉnh.

Tôi bắt đầu phát điên: "Aiss xiba*, chó sủa! Chó sủa! Mày con m,ẹ nó sủa nữa đi! Nhớ kỹ tao là cha của mày!"

*西八(씨발 - ssibal): là một từ chửi thề trong tiếng Hàn, có nghĩa là F.uck.

1.

Tôi tên Tần An, bác sĩ giải phẫu thần kinh hàng đầu trong nước, bởi vì tai nạn máy bay mà xuyên về năm 1977.

Nguyên chủ là một bé gái mồ côi ở nông thôn, cha mẹ đều ch.ết sớm, hiểu đạo lý tri thức có thể thay đổi vận mệnh, sau khi đất nước khôi phục kỳ thi đại học, ngay lập tức đăng ký với bí thư thôn.

Bí thư thôn là người tốt bụng, thấy gia cảnh nguyên chủ đáng thương, bình thường lại ngoan ngoãn cầu tiến, nên đã sảng khoái cho cô ấy một suất dự thi.

Có thể là học hành quá vất vả, lại thiếu dinh dưỡng, sáng hôm thi đại học, nguyên chủ đã không thể tỉnh lại, tình cờ tôi gặp phải tai nạn máy bay rồi xuyên qua.

Tôi tiếp nhận tất cả trí nhớ của nguyên chủ, trực tiếp đi tới phòng thi mà không chuẩn bị gì.

Cũng may bản thân tôi vốn là học sinh giỏi, làm những bài thi này rất dễ dàng.

Kỳ thi đại học năm 77 giống như Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, vậy tôi chắc chắn là con ngựa đầu tiên vượt qua cây cầu đó.

Vài ngày sau khi thi xong, có một chiếc xe hơi dừng trước mặt tôi.

Một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc lịch sự bước xuống xe, vành mắt đỏ hoe nhìn tôi, bọn họ tự xưng là ba mẹ ruột của tôi, muốn đưa tôi về nhà.

Tôi suy nghĩ vài phút bèn đồng ý.

Xe hơi đi một đường vào đại viện bộ đội, cuối cùng dừng trước một biệt thự nhỏ ba tầng tách biệt với xung quanh.

Ở thời đại này, có thể lái xe hơi, còn sống trong căn nhà như vậy, bối cảnh Tần gia không hề tầm thường!

Vừa xuống xe, có một thiếu nữ xinh đẹp chạy như bay đến, kéo lấy tay tôi, thân thiết gọi tôi: "Chị là chị Tần An sao? Chị thật xinh đẹp, nhìn một cái liền biết là con gái ruột của mẹ, không giống em..."

Tôi quan sát thiếu nữ trước mắt, tóc dài buộc thành hai bím, quả thực thanh thuần xinh đẹp, tôi vừa gặp đã yêu.

Lúc ở trên xe, ba mẹ nguyên chủ đã giới thiệu cặn kẽ từng thành viên gia đình cho tôi.

Nguyên chủ có một anh trai tên Tần Trinh, còn có một em gái, con gái nuôi của Tần gia, tên là Tần Khả Thấm.

Năm đó nguyên chủ vừa tròn 4 tuổi, đi ra ngoài chơi cùng bảo mẫu nhưng không may bị lạc mất.

Mẹ tôi ốm nặng một trận, vẫn luôn nghĩ đến con gái.

Vừa hay có một họ hàng xa trong nhà không nuôi nổi con gái, đề nghị có thể cho ba mẹ để làm con nuôi, ba tôi đặt tên cho cô ta là Tần Khả Thấm, coi như con ruột nuôi hơn 10 mấy năm.

Xem ra, Tần Khả Thấm dựa vào khuôn mặt tiểu bạch hoa và bản lĩnh lấy lòng người khác, đã sớm biến bản thân từ hàng thay thế trở thành đại tiểu thư Tần gia hàng thật giá thật.

Thiên kim thật là tôi quay về, làm cho đóa bạch liên hoa này có cảm giác nguy cơ.

2.

Mẹ tôi nhìn thấy vẻ mặt Tần Khả Thấm hiu quạnh, quả nhiên đau lòng, dịu dàng an ủi cô ta: "Khả Thấm của chúng ta cũng rất xinh đẹp, con và An An đều như nhau, đều là con gái ngoan của mẹ."

Tần Khả Thấm đúng lúc nở nụ cười xán lạn.

Vào nhà không lâu, Tần Khả Thấm lại bắt đầu làm yêu làm tinh.

"Chị ơi, chị ở phòng của em đi, em đã dọn mọi thứ ra ngoài hết rồi, trước đây ba mẹ chiều em, anh hai nhường em, phòng ngủ của em là phòng lớn nhất trong nhà, tất cả mọi thứ vốn dĩ nên là của chị~"

Chiêu lấy lui làm tiến này quả thật lợi hại.

Ba mẹ tôi cảm động không thôi, ánh mắt nhìn Tần Khả Thấm càng thêm đau lòng.

Tôi trộm véo đùi một cái, cố gắng rơi ra vài giọt nước mắt.

"Lúc con ở quê đã sống trong một túp lều tranh, ngày nắng còn đỡ, mưa xuống một cái cả nhà đâu đâu cũng bị dột nước, có thể sống trong căn nhà tốt như vậy, trước đây con nằm mơ cũng không dám nghĩ."

Bán thảm chứ gì? Làm như ai cũng không biết.

Quả nhiên, mẹ tôi bị lây nhiễm cảm xúc của tôi, vành mắt đỏ hoe.

Bà ấy ôm lấy tôi, giọng điệu nghẹn ngào: "Xin lỗi An An, là mẹ có lỗi với con."

"Không sao ạ, đều đã qua rồi." Tôi vỗ lưng mẹ an ủi, cũng tỏ rõ thái độ, "Con sẽ không chiếm phòng ngủ của Khả Thấm đâu, người làm chị như con vừa mới về nhà đã cướp đi phòng em gái, nói ra cũng không hay lắm."

Nghe tôi nói như vậy, vẻ mặt ba mẹ tôi thay đổi, ánh mắt của Tần Khả Thấm có chút kỳ kỳ.

Giống như mang theo hàm ý xem kĩ.

Tần Khả Thấm hoảng sợ, còn muốn nói gì đó: "Con chỉ..."

Mặt ba tôi trầm xuống, ngắt lời cô ta: "Phòng của An An chúng ta đã sắp xếp xong xuôi rồi, Khả Thấm con cứ ở phòng mình đi."

Tôi cười nhẹ: "Cảm ơn ba."

Sắc mặt Tần Khả Thấm tái nhợt, cúi thấp đầu.

3.

Ngày hôm sau thức dậy xuống lầu, nhìn thấy anh ruột của tôi Tần Trinh và Tần Khả Thấm đang ngồi trên bàn ăn sáng, vừa nói vừa cười.

Tần Trinh làm việc ở công xưởng máy kéo, thế hệ thứ ba của Tần gia lẫn vào anh ta là người kém cỏi nhất.

Tự anh ta không phấn đấu, gia phong Tần gia liêm chính, sẽ không vì con cái mà đi cửa sau, vì thế quan hệ của Tần Trinh và ba không được tốt lắm, thậm chí có hơi giương cung bạt kiếm.

Nhìn thấy tôi xuống lầu, anh ta nhướng mày, quan sát trên dưới tôi vài lần: "Cô chính là Tần An? Nhìn thấy tôi cũng không biết chào hỏi? Cô ở quê cũng không có giáo dưỡng như vậy sao!"

Xem ra Tần Khả Thấm đã tìm được một trợ thủ đắc lực.

Vội vàng vì cô ta bênh vực kẻ yếu như vậy.

Tôi ngoáy ngoáy tai, mặc kệ chó sủa, đi thằng vào bếp bưng ra một bát canh trứng gà rồi bắt đầu ăn.

Tần Trinh nổi trận lôi đình: "Tôi đang nói chuyện với cô đó! Điếc hả? Có hiểu phép lịch sự không?"

Tần Khả Thấm kéo anh ta, làm người hoà giải: "Anh, anh đừng tức giận, có thể chị ở quê chưa từng ăn canh trứng gà nên rất muốn ăn thử."

Nói ý*, còn chế giễu tôi là đứa nhà quê chưa thấy sự đời, lại đi thèm ăn một bát canh trứng gà.

*Ý trong câu nói còn ẩn chứa nghĩa khác.

Tôi có chút buồn cười.

Bạch Liên Hoa hoa thời đại này không ổn rồi.

Tôi bưng bát canh trứng gà dội lên đầu Tần Khả Thấm, cười mỉm nói: "Cô nói rất đúng, tôi đúng là không có giáo dưỡng."

Tần Khả Thấm bị dọa giật mình: "Cô dám dội vào người tôi?"

Tần Trinh phản ứng trước, tức đến đỏ mặt tía tai, bước qua muốn tát tôi, "Cái đồ chó điên này, thế mà dám động thủ với Khả Thấm, hôm nay tôi thay ba mẹ dạy cô."

Tôi cúi đầu né tránh, trở tay ụp cho anh ta một bát: "Đừng vội, anh cũng có phần."

Anh em hai người mỗi người một bát, tôi ra tay đúng là công bằng.

Tần Trinh ngay lập tức phát điên: "Aaa cô cái con điên này!"

Tôi dồn khí đan điền, cũng bắt đầu phát điên, "Aaa anh cái thằng điên này!!!"

La hét, vặn vẹo, trợn trắng mắt, bò khắp phòng khách to lớn tối tăm.

"Aaaaaa!!!"

Than khóc, nhúc nhích, xoay vòng, la hét ầm ĩ với Tần Khả Thấm và Tần Trinh.

"Aaaaaaaaaaaa!!!!"

Tần Khả Thấm sợ hãi, kéo Tần Trinh chạy như bay lên lầu: "Anh, đầu óc Tần An thật sự có bệnh, chúng ta đợi ba mẹ về rồi nói."

Vừa kém cỏi vừa ham vui, không ai dám đánh trả.

Tôi cười lạnh lầm bầm.

4.

Đến tối ba mẹ tan làm về nhà.

Hai người túi lớn túi nhỏ mang về cho tôi một ít đồ đạc.

Mẹ tôi lấy ra một chiếc áo bông có hình hoa, vẻ mặt tươi cười kêu tôi mau đi thử: "An An, mẹ nhìn một cái đã ưng ý chiếc áo này, con mặc vào chắc chắn rất đẹp, mau đi thử đi."

Tôi nhìn chiếc áo bông kia, trong lòng có chút cảm động.

Đây là năm 1977, thời đại vật tư thiếu thốn, đôi cha mẹ này từ đáy lòng luôn cảm thấy mắc nợ con gái ruột, lấy ra những thứ tốt nhất của mình, muốn bù đắp cho con gái.

Vốn nên là khung cảnh mẫu từ tử hiếu, nhưng vẫn luôn có người âm dương quái khí và não tàn thiểu năng đến quấy phá.

Cái tên sứ giả bảo vệ hoa Tần Trinh này tiên phong nhảy ra: "Ba mẹ, rõ ràng Khả Thấm cũng là con gái của hai người, hai người chỉ mua một cái áo là có ý gì? Sao lại nhất bên trọng, nhất bên khinh chứ?"

Tần Khả Thấm lập tức lộ ra dáng vẻ vừa đáng thương, vừa hổ thẹn tự trách: "Không không không, chị ấy đã chịu khổ nhiều ở dưới quê rồi, đều trách em, nếu không có em, hôm nay chị ấy sẽ không phát điên..."

Nói xong, cô ta dường như đột nhiên nhận ra mình lỡ lời, hốt hoảng che miệng: "Á, cái gì con cũng chưa nói."

Ba tôi cau mày, lập tức truy hỏi: "Khả Thấm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tần Khả Thấm nức nở: "Hôm nay chị ấy đột nhiên phát điên trong nhà, nằm trên đất bò qua bò lại, gào thét, la hét, còn vô lý đánh người, con không nói bừa, anh hai cũng nhìn thấy! Mẹ ơi, con thật sự rất lo lắng cho chị ấy."

Tần Trinh gật đầu liên tiếp: "Con có thể làm chứng, đầu óc Tần An thật sự có bệnh, nên đưa em ấy đến bệnh viện tâm thần khám sớm đi, nếu không lại làm chậm trễ bệnh tình."

Tôi cúi đầu rơi lệ, làm ra vẻ đau lòng của Đại Ngọc, Tây Thi.

Khóc còn to hơn so với Tần Khả Thấm, nước mắt giống như lúc mở cửa hồ chứa nước, tuôn ra ào ào.

"Khả Thấm, ban ngày em còn trò chuyện thân thiết với chị, nói chị là người chị tốt nhất thế gian, sao đến tối liền đổi mặt, thế mà nói đầu óc chị có bệnh."

"Thì ra toàn bộ đều là em quen miệng nói nhảm, muốn dỗ chị vui vẻ mà thôi."

"Nếu chị so đo tính toán với em, ngược lại là chị không phải, nhưng chị cũng có trái tim, so với băng tuyết của số cửu hàn thiên* còn lạnh hơn."

*Số cửu hàn thiên (数九寒天): chỉ thời điểm lạnh nhất trong năm, chia làm 9 đợt, đợt 3 và đợt 4 là lạnh nhất.

"Nếu như em và anh hai không thích chị, chị về quê là được, hai người cần gì phải đặt điều về chị như vậy."

"Chị có chỗ nào so được với hai người, hai người đều là người thành phố kim tôn ngọc quý, còn chị chỉ là một ngọn cỏ dại nhà quê thôi mà!"

Tôi khóc đứt ruột đứt gan.

Tần Khả Thấm và Tần Trinh lại bị sốc.

Có thể bọn họ không thể hiểu được sao mình tôi lại có vô số khuôn mặt như vậy.

Hí xướng xong, mặt tôi đầy nước mắt đi lấy túi xách tôi mang lên từ dưới quê.

Ba mẹ tôi nhìn thấy túi xách kia đã hoàn toàn phá vỡ phòng thủ.

Mẹ ôm tôi khóc lóc: "Con gái đáng thương của tôi, con không phải cỏ dại, con là con gái bảo bối của mẹ, là mẹ không tốt, là mẹ không bảo vệ con cho tốt..."

"Hu hu hu, nhưng anh hai và Khả Thấm..."

Ba tôi trừng mắt với hai người kia, rất ngầu nói: "Nhà này chỉ cần có ba ở đây, ai cũng không thể đuổi con đi!"

Tôi bị mẹ ôm chặt, ở góc độ ba tôi không nhìn thấy.

Nhe răng trợn mắt với Tần Khả Thấm, khẽ cười một tiếng.

Tần Khả Thấm như nhìn thấy ma, bị dọa lui về sau mấy bước.