Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Bố Mẹ

Chương 20

Sợ hãi bứt rứt bất an nhát gan, cùng với hối hận.

Anh khó nhận ra mà nhíu mày, không biết cô lại đang tự tiện suy nghĩ cái gì.

Không đợi anh hỏi ra lời, giọng của Chu Yến Lễ đã đánh tan mọi thứ: "Mẹ nó, Bình Giang lạnh thế hả giời."

Cậu lạnh đến run lẩy bẩy, chạy đến bên cạnh Giang Hội Hội, thấy cô đứng ngây ngốc không động đậy, thúc giục cô: "Đứng ở đây làm gì thế, không lạnh sao?"

Cậu thật sự sợ lạnh, điểm này hoàn toàn di truyền từ Giang Hội Hội.

Bất mãn bị ngắt lời, Chu Tấn Vi nhíu mày.

Sau khi nhìn thấy máu ứ đọng còn đang sưng đỏ trên mặt đối phương, biểu cảm khó chịu có hơi chần chờ trong phút chốc.

Chu Yến Lễ cũng nhìn thấy anh, nhớ đến tối hôm qua liền nổi cơn giận dữ, không chút lưu tình mà giơ ngón giữa với anh: "Mẹ nó, đánh ông đây xong còn đưa một đống toàn thứ rác rưởi đến!"

Chu Tấn Vi lại một lần nữa nhíu mày.

Mấy thứ thuốc đó anh không nhìn, sau khi đưa Giang Hội Hội về nhà anh mới đến tiệm thuốc.

Đến anh còn không biết tại sao mình lại vẽ vời thêm chuyện mà mua mấy thứ thuốc kia, lại còn mang đến cho cậu.

Còn về tại sao lại biết cậu ở khách sạn kia, là vì ở đó gần nhất. Anh dựa theo logic của mình mà suy đoán.

Không ngờ sau khi hỏi quầy tiếp tân, nửa tiếng trước đúng chính xác có một nam sinh trẻ phù hợp với những gì anh miêu tả mới làm thủ tục vào ở.

Nói là bị bố ruột đánh, cho nên rời bỏ nhà ra đi tới đây ở.

Chu Tấn Vi đưa túi thuốc kia cho cô ấy, làm phiền cô ấy đưa cho cậu.

Thuốc là do nhân viên ở tiệm thuốc hỗ trợ kê, anh không biết bên trong có những gì.

Sau khi đến phòng học, Chu Yến Lễ hỏi Giang Hội Hội: "Ông ấy nói gì với mẹ rồi?"

Giang Hội Hội lấy sách vở ra: "Không nói gì cả."

Phòng học ấm hơn bên ngoài, nhưng cũng không ấm là bao.

Giang Hội Hội lại hỏi cậu: "Mặt của cậu đã đỡ hơn chưa, còn đau hay không?"

Chu Yến Lễ không ngồi cùng, cà lơ phất phơ dựa vào thành ghế, tỏ ra không sao nói: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Tuy là nói như vậy, nhưng Giang Hội Hội vẫn không yên tâm.

Chu Tấn Vi xuống tay rất ác, khoé miệng cũng rách ra rồi.

"Không thoa thuốc à?"

Nhắc đến chuyện này, cậu lại tức, mua cho cậu một tá thuốc đểu không dùng được. Tám mươi phần trăm là tên ngốc đó bị người của tiệm thuốc xem thành dê béo làm thịt rồi.

Cố ý nhét cho anh một đống thuốc như vậy để dồn đống thuốc không bán được đi.

Giang Hội Hội muốn hoà hoãn mối quan hệ của hai người họ: "Chắc là do có hiểu lầm, sau này hai người tìm thời gian nói chuyện đàng hoàng."

Cậu không vui: "Nói con khỉ."

Ánh mắt Giang Hội Hội đầy bất đắc dĩ.

Tần Vũ hưng phấn quay người lại: "Đại ca, vết thương trên mặt cậu là do tối qua đánh nhau với đám láo lếu ở ngoài trường à? Tôi đã nghe rồi, cậu một chọi năm. Trời đất ơi, Tần Vũ tôi cả đời này thề chết đi theo cậu. Cậu chính là Vua mới của trung học Bình Giang chúng ta."

Chu Yến Lễ đầy ghét bỏ, muốn nhíu mày, nhưng khắp mặt toàn là vết thương, hơi nhăn mặt thôi đã đau rồi.

Cậu chỉ có thể không có biểu cảm gì mà cảnh cáo cậu ta: "Cút."

Tần Vũ nghe cậu răm rắp: "Vâng vâng."

Sau đó quay người lại.

Tiết đọc sách buổi sáng kết thúc thì chủ nhiệm lớp vào phòng học, trên tay cầm theo một đơn báo danh trống, nhìn thấy bộ dáng này của Chu Yến Lễ: "Ai dô, cái mặt này là làm sao thế, sao lại sưng bầm thế này?"

Chu Yến Lễ nói: "Tối hôm qua về nhà không cẩn thận bị chó cắn ạ."

Chủ nhiệm lớp bảo cậu cẩn thận chút, mùa đông ở thành phố Bình Giang có rất nhiều chó mèo hoang.

Sau màn kinh động kia lại đặt đơn báo danh kia hỏi cậu: "Phụ huynh của em khi nào thì có thời gian đến đây? Thủ tục nhập học còn chưa làm nữa."

Lúc đó nhập học cậu viện đủ mọi loại lý do nói năng tào lào, bảo bố cậu công việc bận bịu, không rảnh, cậu sốt sắng muốn được đi học, chỉ có thể tự mình đến trước.

Còn về đăng ký nhập học, còn phải đợi bố cậu đến rồi mới làm được.

Hiệu trưởng vừa nghe lời này, đứa trẻ ngoan yêu học hành! Lập tức gật đầu đồng ý.

Nhưng có yêu học hành đến mấy, thủ tục nhập học cũng là đại sự hàng đầu, không thể cứ một mực kéo dài được.

Chu Yến Lễ tìm một cái cớ, để chủ nhiệm lớp lại chậm trễ hai ngày nữa.

Tên nhóc này dáng dấp cứng cỏi, cao ráo, người cũng nhanh nhẹn, chủ nhiệm lớp rất có hảo cảm với cậu, gật đầu, nói: "Tuần sau là kỳ hạn chót rồi đó."

Chu Yến Lễ gật đầu: "Nhất định ạ."

Hiệu trưởng đi rồi, Giang Hội Hội lo lắng nhìn cậu: "Cậu còn chưa làm thủ tục nhập học à?"

Thủ tục nhập học đều là phụ huynh làm, mẹ cậu nhìn còn không hữu dụng bằng cậu.

Chu Yến Lễ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi tìm người kia.

Nhớ đến mình trước đó phải chịu một trận đánh, giờ lại tìm đối phương giúp đỡ.