Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Bố Mẹ

Chương 11

Cậu có hư đến mấy thì cũng chỉ là đánh nhau mà thôi.

Cậu vừa muốn nói chuyện với Giang Hội Hội, lại phát hiện sắc mặt cô trắng bệch, tay cầm đũa cũng đang run lên, rõ ràng là đang sợ hãi.

Chu Yến Lễ thấy dáng vẻ này của cô thì cũng hoảng hốt, vội vàng hỏi cô bị sao, cô cũng không nói gì.

Mấy người ở bàn bên nói chuyện càng lớn tiếng hơn, hoàn toàn lấn át bên này của bọn họ.

"Tao nhớ hình như con bé đó cũng học trường này, tên gì ấy nhỉ?"

"Tên đặc biệt phết đó, gì nhỉ… Giang Hội Hội sao ấy nhỉ?"

"Con bé đó lẳиɠ ɭơ phết."

Chu Yến Lễ dừng lại động tác tay đang xoa đầu Giang Hội Hội lại, dừng lại trong khoảng năm giây, sau đó cậu đặt đũa xuống, đứng dậy đồng thời tiện tay ôm một cái ghế, đi đến dứt khoát đập xuống thật mạnh vào đầu người kia một cái.

Chiếc ghế bị đập nát vụn, mảnh vụn gỗ bay tứ tung.

Ngoại trừ tên kia đau đớn kêu thảm thiết, bốn phía cũng bị hành động này của cậu doạ cho sợ phát thét lên.

Có người gây sự, đám bạn như hổ như chó kia của hắn đương nhiên cũng không thể ngồi yên không để ý, nhao nhao xắn tay áo chỉ vào mũi của cậu, hỏi: "Con mẹ nhà mày, chán sống à?"

Chu Yến Lễ cũng lười nói nhảm, dứt khoát đấm một quyền vào trên mặt đối phương một cái, đấm gãy mũi của hắn, tiếng xương cốt vỡ vụn vang dội đến rõ ràng.

Cậu nắm lấy tóc của hắn, ko đến trên bàn đập xuống, đập xong lại kéo dậy, rồi lại ném lên trên tường, va chạm thành một vũng máu lớn.

"Mẹ mày, vừa rồi mày nói gì, nói lại một lần cho ông đây nghe xem nào?"

Một tay cậu bóp lấy cổ của đối phương, hung hăng ép hắn ở trên tường. Khoé mắt đỏ rực, hung ác hiểm độc như dã thú đang săn mồi trong rừng, khiến người khác sợ hãi.

Mấy chữ này hoàn toàn là nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra.

Tên kia không dám không nói.

"Mày… Mày chán sống à hả."

Tuy là lặp lại lời kia một lần, nhưng giọng điệu rõ ràng đã không còn chút sức lực nào nữa, thậm chí bởi vì sợ hãi mà không ngừng run lẩy bẩy.

Chu Yến Lễ lại thêm một quyền nữa về cái xương mũi đã gãy của hắn: "Ông đây không phải nói câu này!"

Tên kia đau đớn đến khóc lớn, nức nở mở miệng: "Tao nói… Con bé học sinh kia… Lẳиɠ ɭơ."

Sắc mặt Chu Yến Lễ dữ tợn, đạp một cước về phía bụng của hắn: "Con mẹ mày, mày còn dám nói! Còn dám nói! Con mẹ mày nữa chứ!"

Phát đạp này dứt khoát đạp bay cả người.

Giang Hội Hội sớm đã bị doạ cho ngẩn người.

Mấy người này cô biết, bình thường rất hay chặn đón cô ở đường mà cô buộc phải đi lúc tan học, nói mấy lời rất tởm lợm.

Cô không còn cách nào, chỉ có thể tìm đường xa hơn để đi, mỗi ngày đều phải đi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa.

Thậm chí đến cả buổi sáng hôm nay mấy nữ sinh kia tìm cô làm phiền cũng là vì bọn họ mà đến.

Giang Hội Hội là một học sinh ngoan an phận thủ thường, nào đã nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy.

Chu Yến Lễ của bây giờ, cô thật sự… Sợ hãi.

Nhưng xung quanh không có một ai dám đi lên can ngăn, chỉ sợ rước phải tai hoạ.

Nhưng không thể tiếp tục đánh thêm nữa, nếu còn tiếp tục đánh… Sẽ xảy ra án mạng đó.

Giang Hội Hội chỉ có thể run rẩy đi về phía trước, cẩn thận từng chút một kéo cánh tay của Chu Yến Lễ.

Cú đấm nặng nề còn chưa kịp vung ra kia, bởi vì cánh tay nhỏ đặt trên tay cậu mà dừng lại.

Cậu cúi đầu.

Vừa hay đối diện với một đôi mắt ngập nước, rõ ràng là viết đầy sự khϊếp đảm và sợ hãi, nhưng vẫn kiên định ngăn cậu lại.

"Chu Yến Lễ, đừng đánh nữa, cậu sẽ bị đuổi học đó.

Chữ cuối cùng được nói xong, nước mắt của cô đã nhịn một hồi lâu, giờ đang không ngừng rơi xuống.

Thiếu niên vừa rồi vẫn còn đang hung ác hoảng hồn trong nháy mắt, nhất thời không biết phải làm sao.

Trái lại thì cậu đã từng nhìn thấy rất nhiều nữ sinh khóc ở trước mặt mình rồi, đưa thư tình cho cậu bị từ chối khóc, làm ồn khiến cậu tỉnh giấc, bị ánh mắt của cậu dọa cho sợ cũng khóc, cùng với vừa nhìn thấy cậu đã khóc.

Phương thức cậu đối xử với mấy người như thế này đều là làm như không thấy, không thèm để ý, thích khóc thì cứ khóc, khóc cái quái gì, có liên quan đến cậu đâu.

Nhưng bây giờ…

Cậu cúi người, đối mặt với ánh mắt của cô, buồn bực vì trước kia chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành con gái đang khóc.

"Đừng… Đừng khóc."

Cậu lắp bắp, không biết phải làm gì.

Trên tay toàn là máu người lúc đánh nhau, còn có cả một phần là của cậu.

Đánh dùng sức như vậy, khó tránh cũng sẽ để lại một vài vết thương.

Sợ sẽ làm bẩn mặt của cô, cậu lau máu trên tay lên quần áo của mình, thật ra lau cũng không sạch, chỉ có thể kéo ống tay áo xuống, che khuất tay sau đó mới dám giúp cô lau nước mắt.

Cậu cẩn thận từng chút một chạm vào khuôn mặt cô, vừa giúp cô lau nước mắt, vừa nhẹ giọng dỗ dành cô: "Không đánh nữa không đánh nữa, con nghe mẹ mà, con nghe mẹ hết."