Chu Yến Lễ nhíu mày, mắng cậu ta ngu ngốc.
Cậu tuỳ ý vác cặp sách lên trên vai, lại đi đến kéo cặp của Giang Hội Hội xuống, giúp cô đeo lên: "Bây giờ mẹ muốn đi đâu?"
Cô muốn lấy lại cặp sách, nhưng cậu quá cao, cánh tay vừa nhấc lên, cũng không thể chạm vào được.
Chỉ đành tạm thời từ bỏ.
"Về nhà."
"Về nhà ăn cơm?"
Giang Hội Hội sau mấy giây trì trệ mới từ từ gật đầu.
Lần này Chu Yến Lễ tin chắc, bản thân không hề giống mẹ mình ở điểm này một chút nào. Cậu nói dối, không một ai có thể nhìn ra được.
"Đi thôi."
Giang Hội Hội đi đến đuổi theo cặp của mình: "Đi đâu cơ?"
Chu Yến Lễ còn không thèm quay đầu lại: "Ăn cơm đó, còn có thể đi đâu chứ. Bữa tối của mẹ cho con ăn rồi, sao con có thể để mẹ đói vì con được."
Gần trường học có rất nhiều quán cơm. Cậu đi vào trong một mì nhìn khá sạch sẽ.
Cậu còn chưa từng ăn quán ven đường như thế này.
Cậu từng nghe bố nhắc đến một lần, mẹ của cậu thích ăn mì, cho rất nhiều dấm, có một lần ăn được một nửa thì sắc mặt của cô không đúng lắm, hỏi cô bị sao thì cũng không nói, còn cho là cắn phải lưỡi rồi, bóp miệng của cô ra kiểm tra một lần cũng không có gì đáng ngại.
Sau đó mới biết được là cô lỡ đổ nhầm xì dầu thay vì dấm.
Lúc đó Chu Yến Lễ sau khi nghe được chuyện này thì cười rất lâu, cậu hỏi bố mình: "Sao mẹ lại không lên tiếng, mà vẫn cứ ăn."
Sắc mặt bố cậu trở nên trầm trọng rất nhiều, ánh mắt cũng dần dần ảm đạm đi: "Cũng là sau này bố mới biết, hôm đó là sinh nhật của mẹ. Mẹ nói lần đầu tiên có người dẫn mẹ đi ăn mì vào ngày sinh nhật của mình. Ở nhà của bọn họ, chỉ có đứa trẻ được yêu thương mới có thể ăn mì trường thọ."
Chu Yến Lễ chưa từng nhìn thấy biểu cảm như vậy từ trên mặt của bố mình.
Sự đau lòng đối với người mình yêu thương, thì ra sau khi người mình yêu mất đi mười năm, còn có thể không ngừng nhen nhóm như vậy.
Chu Yến Lễ không thể hiểu được sự đau lòng vào lúc đó của bố cậu.
Nhưng vào lúc này, dường như cậu cũng đã hơi hiểu ra rồi.
Chén mì kia được bưng đến trước mặt cô, Giang Hội Hội không thể tin nổi mà nhìn cậu: "Cậu muốn mời tôi ăn mì à?"
Chu Yến Lễ rút đũa ra, lau sạch một đôi rồi đưa cho cô: "Đúng thế, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu… Ông đây… Con mời khách."
Cô khó nén được sự vui vẻ, đôi mắt cười xinh đẹp kia khẽ cong lên, nhưng lại bắt đầu chất vấn: "Buổi sáng cậu còn nói cậu không có tiền mà."
Chu Yến Lễ không chút lo lắng: "Tôi bán chút đồ, bây giờ trong tay vẫn còn ít tiền."
Cô tò mò: "Đồ gì cơ?"
"Áo khoác."
Chiếc áo khoác mua mấy triệu, vậy mà chỉ bán được mấy trăm.
Sầu.
Giang Hội Hội bất giác chú ý đến, chiếc áo vừa nhìn đã biết là rất đắt kia của cậu hình như đúng thật là không thấy cậu mặc nữa.
Bát mì của Chu Yến Lễ cũng được bưng lên, cậu gọi mì thịt bò. Cậu dùng đũa gắp hết thịt bò vào trong bát của cô.
Giang Hội Hội muốn từ chối, cậu nói: "Con không ăn thịt bò."
Giang Hội Hội lúc này mới dừng tay đang ngăn lại.
Trong lòng Chu Yến Lễ cũng khá đắc ý, thấy chưa, đây mới gọi là nói dối, không có chút sơ hở nào.
Xem ra ở phương diện này bản thân cũng coi như là di truyền được từ người bố doanh nhân lòng dạ đen tối kia của mình.
Hình như đến giờ ăn cơm, người trong quán cơm lục tục kéo đến nhiều hơn.
Bàn bên cạnh có bốn người con trai, xem ra là lớn hơn bọn họ vài tuổi, đoán chừng đã hơn hai mươi tuổi rồi.
Một tên đầu đỏ nổ cả đầu, một tên màu gà nướng giấy bạc, hai tên còn lại thì cạo trọc đầu.
Vừa vào đã nói năng sỗ sàng, không coi ai ra gì mà cười to.
Người xung quanh dường như đều rất e ngại bọn chúng, trốn tránh càng xa càng tốt.
Đến cả Giang Hội Hội cũng cố chôn đầu xuống thấp hơn, sắp chui cả vào trong bát rồi.
Chu Yến Lễ dùng tay ngăn trán của cô lại: "Mẹ đang định dùng đầu ăn mì đấy à?"
Giang Hội Hội tỉnh táo lại, không nói gì.
Tiếng bàn luận của mấy người ở bên cạnh hình như càng to hơn một chút, từ ăn tục nói phét đến nói về phụ nữ.
"Đợt trước không phải là A Ngũ vừa gặp đã yêu với một em gái ở quán net sao."
"Người ta là đi tìm em trai trốn vào quán net."
"Lo nhỏ đó đến tìm ai làm gì. Còn cố ý mặc đồng phục, cái váy đó còn lộ đùi, vừa ngây thơ vừa lẳиɠ ɭơ, chả trách A Ngũ lại thích."
"Làm gái mà còn thích ra vẻ cao sang, theo đuổi lâu như vậy mà không đồng ý. Theo tao thấy, dứt khoát tìm thời gian rồi xông lên luôn, xem con đó đồng ý hay là không."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Rõ ràng là nụ cười đùa cợt mang theo ác ý, người nghe cực kỳ không thoải mái.
Chu Yến Lễ cũng chỉ nhíu mày, cảm thấy điểm mấu chốt của đám người này là không có đạo đức.