Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Bố Mẹ

Chương 9

"Vâng." Cậu kéo chiếc mũ được gắn trên áo đồng phục kia, đội lên đầu. Mũ trùm rất rộng rãi, tầm mắt cũng bị bóng tối che đi.

Giang Hội Hội không nhìn được ánh mắt lúc này của cậu, nhưng chỉ nghe cũng có thể cảm nhận được cậu không mấy vui vẻ gì.

Cô nghĩ ngợi, lấy ra một cái bánh mì từ trong túi áo cho cậu.

"Cái này cho cậu."

Chu Yến Lễ đưa tay nhận lấy, hỏi cô: "Cái gì đây?"

"Bánh mì đó." Cô nói.

Chu Yến Lễ mở nó ra: "Ở đây cũng nuôi bồ câu à?"

Giang Hội Hội không hiểu gì cả: "Bồ câu gì cơ?"

Cậu vẫy vẫy chiếc bánh mì trong tay: "Đây không phải là cho bồ câu ăn sao?"

Giang Hội Hội: "…"

"Đồ ăn tối của tôi đó." Cô nói.

"…"

Lần này người im lặng đổi thành Chu Yến Lễ.

Qua một hồi lâu, cậu mới không thể tin nổi mà nhìn miếng bánh mì giá rẻ còn không to bằng bàn tay của mình kia: "Thứ đồ chơi này là bữa tối của mẹ ấy hả?"

Tính tình ôn hoà của Giang Hội Hội khiến phản ứng của cô có hơi chậm, nhưng cho dù có chậm đến mấy, cũng không thể không nghe ra được sự kinh ngạc và khó tin từ trong lời của Chu Yến Lễ.

Cô gật đầu: "Ừm."

Điều kiện trong nhà không tính là tốt, thậm chí học phí đều dựa vào học bổng mỗi năm. Bữa tối vẫn là cô tiết kiệm tiền mua một thùng bánh mì, vì rẻ.

Bố đi làm ở bên ngoài, mẹ thì làm bảo mẫu ở nhà người ta, một tuần chỉ về một lần.

Em trai và em gái mới tròn hai tuổi được đưa đến nhà của cậu.

Bình thường trong nhà chỉ có một mình Giang Hội Hội.

Cô không nói thêm gì nữa, đầu rủ xuống có hơi thấp, ngón tay nắm chặt lấy gấu áo.

Không sao hết, cô cũng đã sớm quên cảnh bị người khác mắng là nhà quê rồi.

Bởi vì nhà nghèo, quần áo vĩnh viễn không vừa người, đều là mẹ lấy về từ chỗ họ hàng.

Còn tự nói là do đám chị họ tặng cho cô, chưa mặc được mấy lần.

Thật ra đều là những quần áo cũ không ai mặc nữa, cầm đi vứt thì phiền phức, còn không bằng tạo ân tình thuận tay.

Cô quá gầy, những bộ quần áo kia mặc lên người cô, lúc nào cũng rộng thùng thình.

Cho nên Giang Hội Hội thà mặc đồng phục.

Bánh mì nhỏ này cũng là bữa mà cô mong đợi nhất trong ngày, tuy là nó nhỏ thôi, nhưng bên trong có kẹp sữa chua mà cô thích nhất.

Là vì không muốn cậu tiếp tục buồn, cho nên muốn cho cậu ăn chút đồ ngon miệng, mới sẽ đưa bữa tối của mình cho cậu, như vậy thì tâm trạng sẽ tốt hơn.

Kết quả.

Viền mắt cô có hơi đỏ lên, cảm giác uất ức vô thức bao phủ toàn thân, xoay người muốn đi.

Ai ngờ Chu Yến Lễ phát hiện được sự khác thường của cô, thì dứt khoát nhét tọng chiếc bánh mì kia vào miệng, còn khoa trương giơ ngón tay cái về phía cô: "Ù uôi, mẹ nó, đây là lần đầu tiên trong đời con ăn được cái bánh mì ngon như vậy đấy. Mấy con chim bồ câu kia thì ra bình thường lại được ăn ngon như vậy."

Rõ ràng là khuôn mặt của một thiếu niên hư đốn, nhưng lại liều mạng làm ra biểu cảm lố lăng để chọc cho cô vui.

Giang Hội Hội nhìn cậu, đột nhiên phụt cười ra một tiếng.

Tần Vũ đứng ở bên cạnh, nhìn hai người này như mấy kẻ ngốc vậy.

Một tên trong miệng nhét đầy bánh mì, biểu cảm khoa trương khen bánh mì ngon điên. Một người vừa khóc vừa cười.

Cậu ta lắc đầu, tự mình rời đi.

Xem ra người ngốc cũng sẽ bị truyền nhiễm, đừng truyền bệnh cho cậu ta nha.

Bởi vì nguyên nhân sắp đến hội thể thao, cho nên tiết của chiều hôm nay gần như là có liên quan đến giao phó hội thể thao.

Còn có màn tự giới thiệu của học sinh mới.

Là một học sinh mới, Chu Yến Lễ chỉ dùng hai chữ cái đã hoàn thành xong phần chào hỏi.

"Hi!"

Qua loa đến độ biểu cảm còn chẳng thay đổi một chút nào, tìm được chỗ ngồi của mình liền bắt đầu say giấc nồng.

Giáo viên chủ nhiệm cười cười: "Xem ra bạn học mới đến rất cá tính."

Gương mặt của cậu làm dấy lên một hồi xôn xao trong đám nữ sinh.

Tiếng bình luận khẽ khàng vang lên khắp bốn phía.

"Đẹp trai thế, cậu ấy là ngôi sao hay gì, cảm giác như đã từng nhìn thấy trên ti vi ấy."

"Tớ thấy cậu ấy còn đẹp hơn cả người nổi tiếng."

"Có điều thấy tính cách không ổn lắm."

"Cậu ấy để đầu đinh đẹp trai như vậy. Đường nét và xương mặt của cậu ấy quá hoàn mỹ, bố mẹ của cậu ấy chắc chắn cũng là cực phẩm luôn."

Những người thảo luận về cậu nhiều như thế, nhưng bản thân lại không hề để ý, đối với cậu mà nói trong phòng học như có một loại ma lực, đi vào là đã mệt rã rời.

Vốn là nghĩ mẹ của cậu còn ở đây, tối thiểu nhất cũng phải giả vờ cho ra dáng học sinh ngoan, kết quả vừa ngồi xuống đã bắt đầu ngủ.

Cậu không chống đỡ nổi, nằm trên bàn bắt đầu ngủ.

Giấc ngủ này là cả buổi chiều, sau khi tan học bạn cùng bàn tinh tế mà đánh thức cậu dậy: "Anh giai, tan học rồi."

Bạn cùng bàn là Tần Vũ, qua chuyện vừa rồi, cậu ta nảy sinh sự bái phục với Chu Yến Lễ từ tận đáy lòng, thề phải tôn sùng cậu lên làm vua của trường trung học Bình giang.