Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Bố Mẹ

Chương 8

Chu Yến Lễ đứng tại chỗ, đèn hành lang thật ra rất sáng, nhưng bởi vì chiều cao của hai người này thật sự quá khổng lồ.

Hoàn toàn không có chỗ cho ánh đèn có thể chiếu vào.

Một người nhìn thì không rõ biểu cảm, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng xa cách kia cả ngàn dặm.

Người còn lại cũng không thể nhìn ra cảm xúc, nhưng loại áp suất thấp kia, trong vô thức khiến người ta sợ hãi.

Vào thời điểm đối đầu gay gắt như thế này, sợ là một con chó đi ngang qua đường cũng có thể bị đạp cho một phát.

Người bên cạnh ở lại xem trò vui và Giang Hội Hội là bạn cùng lớp, tên là Tần Vũ, cậu ta đẩy đẩy Giang Hội Hội, nhỏ giọng nói: "Người là do cậu mang đến, mau lên kéo đi đi. Đừng để lát nữa tới công chuyện. Đối phương là Chu Tấn Vi đó, đắc tội cậu ta, đừng nói là thành phố Bình Giang, cả cái trái đất này cũng đừng mong ở lại nữa."

Đương nhiên cô biết là Chu Tấn Vi không thể đắc tội, nhưng vấn đề là…

Cô kéo đi kiểu gì chứ, loại thời điểm này… Cô cũng sợ.

Chiều cao của hai người này gần như cao hơn cô hai cái đầu, sao cô kéo cho nổi.

"Hay là đi báo thầy cô trước vậy." Cô do dự mấy lần, đưa ra quyết định.

Tần Vũ không thể tin nổi: "Báo cho thầy cô? Không bằng cậu trực tiếp đẩy người anh em này vào hố lửa đi. Trước tiên không nói bối cảnh không thể nói của Chu Tấn Vi kia, chỉ nói về thành tích đứng đầu toàn trường của cậu ta. Cậu nói xem thầy cô sẽ giúp cậu ta hay là giúp người anh em này?"

Vậy… Vậy phải làm sao giờ?

Vào lúc cô còn đang lo lắng bất an, hai người đang đối đầu gay gắt với nhau cũng không tiếp tục tiến sâu hơn bước nữa.

Bởi vì Chu Tấn Vi rời đi rồi.

Biểu cảm của anh lạnh nhạt, quay người xuống tầng.

Rõ ràng là lười phải ở đây lãng phí thời gian.

Anh đi qua người cô, ánh sáng đều bị che kín, loại cảm giác áp bức kia có hơi nặng nề.

Giang Hội Hội có hơi sững sờ, bởi vì rõ ràng cô cảm nhận được, ánh mắt của đối phương rơi vào trên người cô.

Nhưng đợi lúc cô ngẩng đầu lên nhìn một lần nữa, anh đã yên lặng thu lại ánh mắt.

Cô chỉ kịp nhìn thấy một góc mặt của anh.

Đợi sau khi người hoàn toàn rời đi, Giang Hội Hội mới đi đến bên cạnh Chu Yến Lễ.

Cô thấy sắc mặt của cậu không tốt lắm, quan tâm hỏi thăm, nói: "Cậu ổn không?"

Thiếu niên lắc đầu: "Không sao."

Cậu dứt khoát kéo khoá áo lên đến đỉnh, một nửa cái cằm đã bị che khuất.

Cúi đầu, mắt nhìn xuống chân, lông mi rất dài, dày che đi đôi mắt.

"Rồi tới lúc ổng sẽ phải hối hận."

Cậu lẩm bẩm, tựa như đang nguyền rủa: "Sau này đừng mong con gọi ổng là bố nữa."

Ừm… Chỉ là lời tự lẩm bẩm này người ở bên cạnh nghe được có hơi… không giống nguyền rủa lắm.

Chu Yến Lễ bây giờ nào có bộ dáng đại ca như vừa rồi nữa.

Cả người tựa như một chú cún uất ức đang đợi được dỗ dành.

Giang Hội Hội không biết an ủi người khác, đứng bên cạnh cũng không biết phải làm gì.

Thời gian nghỉ trưa sớm đã kết thúc rồi, lúc bọn họ trở lại phòng học, Chu Yến Lễ đi cùng bọn họ.

Cậu nói cậu cũng học cùng lớp bọn họ, hôm nay vừa chuyển đến.

Tần Vũ ăn nói khoa trương bày tỏ sự nể phục với Chu Yến Lễ: "Người anh em, cậu đỉnh phết. Thế mà cậu dám gọi thẳng tên của Chu Tấn Vi trước mặt cậu ta, còn gọi người ta là bố luôn. Co được dãn được như thế, tại hạ đây bội phục."

Hai tay của Chu Yến Lễ nhét vào túi, tư thế đi đứng cà lơ phất phơ, đồng phục không biết từ lúc nào đã được phanh ra.

Cũng không biết là chịu phải cú sốc nào, hay là do đôi mắt dài kia của cậu lúc nào cũng kèm theo mấy phần thờ ơ.

Nhìn qua sự tức giận của cậu có hơi trầm trọng.

Lúc này toàn thân như đầy áp suất thấp, không nhịn được cảnh cáo nói: "Không muốn bị đấm thì im miệng cho ông đây."

Đừng nói là Tần Vũ, Giang Hội Hội cũng bị doạ đến mức cả người run lên.

Chu Yến Lễ để ý đến, xoa xoa đầu của cô: "Không nói mẹ."

Cậu vẫn rất buồn bực, trong nhà có ảnh của mẹ cậu, nhìn trên ảnh thì chiều cao không tính là thấp.

Tấm ảnh cô dâu chụp với bố cậu kia, so sánh cũng phải khoảng một mét sáu lăm.

Sao bây giờ lại lùn như vậy chứ, đứng ở bên cạnh cậu mà cứ như cây gậy chống nhỏ vậy. Cậu còn suýt đưa tay ra dùng để vịn luôn này.

Tóc của Giang Hội Hội bị cậu vò rối bung, cô lại yên lặng đưa tay vuốt thẳng lại.

Cũng không biết vì sao, cô lại có cảm giác không thể ghét nổi với cậu.

Tuy là cậu lúc nào cũng nói mấy lời vớ va vớ vẩn, nhưng cô không thể nào ghét nổi cậu. Hơn nữa cũng không thể không quan tâm đến cậu.

"Sau này cậu vẫn nên đừng trêu chọc đến Chu Tấn Vi nữa." Cô suy đi tính lại, vẫn lên tiếng khuyên nhủ một câu.

Nhắc đến cái tên này, rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của cậu tụt mood không ít.