Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Bố Mẹ

Chương 7

Chu Tấn Vi vòng qua cô, mở cửa phòng học ra.

Lại nhìn thấy Hứa Liên Ngọc chặn một thiếu niên không mặc đồng phục lại, hỏi cậu học lớp mấy.

Đối phương cà lơ phất phơ: "Mẹ kiếp, cô là ai đấy, tránh ra, đừng chắn đường của ông đây."

Câu chửi tục này khiến Chu Tấn Vi hơi nhíu mày, hình như anh rất ghét những người miệng mồm thô tục này.

Hứa Liên Ngọc mặt không đổi sắc, vẫn là bộ dáng lạnh lùng như cũ: "Tôi thuộc bộ phận kiểm tra kỷ luật. Dựa theo quy tắc của trường, không mặc đồng phục trừ ba điểm."

Chu Yến Lễ tay nhét túi, đứng về phía sau, cao hơn cô ta gần hai cái đầu.

Cậu nhíu mày, hoàn toàn không còn chút kiên nhẫn nào: "Trừ ba trăm điểm thì cũng không liên quan đến ông đây."

Có lẽ là do rất hiếm khi gặp phải người nào bất lịch sự như vậy, Hứa Liên Ngọc cũng lộ ra biểu cảm chán ghét.

Lúc mọi thứ gần như đến mức không thể cứu vãn, Giang Hội Hội vội vàng tiến lên, cô kéo tay áo của Chu Yến Lễ, nhỏ giọng khuyên cậu: "Cậu đừng như vậy, điểm bị trừ quá nhiều thì sẽ đuổi học đó."

Giọng của cô dịu dàng, lúc nói chuyện tựa như ngậm bông trong miệng.

Chu Yến Lễ cúi đầu, nhìn thấy cô, chợt thay đổi bộ dáng kiêu căng khó thuần vừa rồi, chỉ còn lại một chút khó chịu đầy trẻ con.

"Con tìm mẹ cả ngày trời, mẹ đi đâu đấy?"

Cô ấp úng không dám nói, cuối cùng lảng sang chuyện khác hỏi lại cậu: "Cậu tìm tôi làm gì?"

Cậu trả lời cực kỳ thản nhiên: "Còn làm gì nữa, muốn gặp mẹ đó."

Giang Hội Hội kinh ngạc trừng to mắt: "Cậu đừng… Đừng có nói linh tinh."

Yêu sớm sẽ bị trừ nhiều điểm hơn đó.

Cô kéo lấy cậu muốn rời đi, lại đến giải thích với lớp phó học tập ở phía đối diện: "Cậu ấy là học sinh mới chuyển đến vào hôm nay, vẫn chưa được nhận đồng phục, không phải cố ý không mặc đâu."

Nào ngờ Chu Yến Lễ không phối hợp chút nào: "Con nhận được rồi, lười thay mà thôi."

Giang Hội Hội bất đắc dĩ thở dài: "Cậu đừng nói nữa."

Nói qua nói lại, mẩu thuốc lá trong tay cô không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất.

Hứa Liên Ngọc đẩy gọng kính, ánh mắt rơi vào trên người Giang Hội Hội.

"Hút thuốc trừ năm điểm. Lớp nào đây? Tên gì?"

Giang Hội Hội nhanh chóng hoảng hốt: "Không phải đâu, tôi… tôi không có."

"Rơi ra từ trên người cậu, chính mắt tôi nhìn thấy, còn có thể là giả à?"

Giang Hội Hội nhìn Chu Tấn Vi đứng ở cách đó không xa, anh dựa vào tường, tư thế đứng lười nhác, ánh mắt rất lạnh nhạt.

Cứ yên lặng như vậy mà nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra. Tựa như một người đứng xem, lại giống như một người thẩm định.

Giang Hội Hội đương nhiên không dám khai tên anh ra, cho dù là cô nhận tội này, cô cũng không dám khai anh ra.

Vừa muốn nuốt xuống, gật đầu nhận cái tội này, Chu Yến Lễ lại im lặng nhận hết: "Tôi hút đó, cậu muốn trừ bao nhiêu điểm thì cộng vào mà trừ đi. Có khuyến mãi không? Cộng năm mươi trừ ba mươi?"

Lần này xung quanh đã bị rất nhiều người vây quanh, đều là đến xem trò vui.

Chu Yến Lễ thấy Giang Hội Hội đang run rẩy, biết là cô sợ.

Vỗ vỗ bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình của cô, nhẹ giọng trấn an cô: "Đừng sợ, trời có sập cũng có thiếu gia chống cho mẹ."

Trong lòng Giang Hội Hội nghĩ, người này thật không biết tự lượng sức mình, ở trước mặt nhiều người như vậy mà không biết giữ mồm giữ miệng.

Nhưng trái tim lại tựa như được một dòng nước ấm chảy qua. Trước giờ chưa từng có ai đối xử tốt với cô như vậy, cho dù là người thân ruột thịt của cô, đều thường xuyên vì em trai nhỏ hơn cô sáu tuổi mà khiến cô chịu oan uổng uất ức.

"Được rồi."

Một giọng nam trầm thấp lạnh lùng vang lên ở phía bên cạnh. Là Chu Tấn Vi.

Cuối cùng anh cũng kết thúc sự thờ ơ lạnh nhạt, đi về phía bên này.

"Quay về học hết đi."

Hứa Liên Ngọc vừa muốn lên tiếng: "Nhưng mà…"

Bị ánh mắt của anh liếc sang một cái.

"Cậu cũng về đi."

Bốn chữ không mang chút tình cảm nào, Hứa Liên Ngọc im lặng.

Cả trường học này, thậm chí là cả thành phố Bình Giang, cho dù là trở về Thủ đô.

Người không thể đắc tội nhất chính là vị đại thiếu gia ở trước mặt này.

Có không cam tâm đến mấy thì cô ta cũng chỉ có thể gật đầu, cầm lấy sổ rời đi.

Chu Yến Lễ nhìn người một lời đã giải quyết được, từ sự chần chờ lúc đầu cho đến cuối cùng là ngạc nhiên.

Gương mặt này…

Hành lang vừa rồi còn đang chen chúc chật chội, lúc này đã trống trải đến mức bắt đầu có thể vọng lại tiếng.

Cho nên tiếng "bố" kia của Chu Yến Lễ.

Vang vọng rất lâu.

Quần chúng vây xem chưa kịp rời đi đã phát ra một loạt tiếng thán phục rất nhỏ: "Người anh em trâu bò quãi, co được dãn được. Nhận bố cũng biết nhận người đỉnh nhất."

Chu Tấn Vi dừng lại bước chân, nhìn về phía người rõ ràng cùng tuổi với anh, lại gọi mình là bố.

Chu Yến Lễ không ngờ một nhà ba người họ sẽ gặp lại như thế này.

Càng không ngờ bố của cậu hồi trẻ lại oai đến vậy.

Chu Tấn Vi nhìn cậu: "Cậu gọi tôi là gì?"

Cho dù người trước mặt này cùng tuổi với mình, nhưng dưới áp lực của huyết thống, Chu Yến Lễ vẫn không thể nào nhịn nổi.

Con chó sói vừa rồi còn nhe nanh múa vuốt đã ngoan ngoãn thu răng lại: "Bố. Không thì còn có thể gọi bố là gì chứ?"

Chu Tấn Vi hơi nhíu mày, sự lạnh nhạt trong mắt còn mang theo chút mỉa mai: "Tôi không thiếu con. Nhưng con chó nhà tôi vừa mới triệt sản, chắc là nó thiếu đấy."