Đồng phục trường trung học Bình Giang mấy năm trước đã chịu ảnh hưởng của phương Tây, từ kiểu dáng vận động kinh điển đổi thành áo khoác âu phục và áo sơ mi ngay ngắn. Kiểu của nữ là váy, kiểu của nam là quần.
Thế là toàn bộ sân trường, lúc nào bạn cũng có thể nhìn thấy những người mặc đồng phục học sinh một cách lỏng lẻo.
Nhưng cũng có người mặc rất vừa người, quý phái ưu nhã đến mức tựa như lúc nào cũng đang vì yến tiệc mà chuẩn bị.
Giang Hội Hội cũng không biết bản thân làm cách nào mà lạc vào trong này, bạn cùng bàn vừa căng thẳng liền tiêu chảy, cô ấy đến nhà vệ sinh trước, để Giang Hội Hội giúp cô ấy tìm xem phòng phỏng vấn ở đâu.
Toà nhà quá lớn cũng quá tinh xảo, chạm trổ tinh khắc không hề giống như kiến trúc của Nhất Trung ở Bình Giang.
Tựa như là một cung điện nào đó bị trực tiếp dịch chuyển đến đây.
Bắt đầu từ mấy năm trước, thành phố Bình Giang có mấy nhân vật lớn lục tục đến. Giang Hội Hội không hiểu rõ lai lịch của bọn họ, nhưng đám người trong lúc nói chuyện phiếm, cô có nghe được ít nhiều.
Là đến từ Thủ đô, nghe nói có cải cách gì đó, bên trên đã đặt thành phố Bình Giang làm khu vực trọng điểm.
Con cái của những nhân vật lớn này cũng đến đây.
Toà nhà lớn này là được xây khác, còn được mang danh là tạo cho học sinh khá giỏi một môi trường học tốt. Thật ra là tạo điều kiện cho nhóm thiếu gia thiên kim đó.
Ở đây hẳn là phòng học mỹ thuật.
Phía trước có đặt tượng thạch cao, ở giữa là mấy bức tranh còn chưa được vẽ xong.
May là không có học sinh đang học, không thì việc mình lạc vào đây chắc chắn sẽ làm phiền bọn họ.
Giang Hội Hội vừa muốn rời đi, mùi khói thuốc thoang thoảng khiến cô hắt xì một cái.
Âm thanh dường như dừng lại, trong phòng học khôi phục lại sự yên tĩnh.
Đợi lúc cô một lần nữa muốn rời đi, tiếng bước chân từ xa lại gần, đi đến trước mặt cô.
Thứ đầu tiên mà Giang Hội Hội nhìn thấy chính là đôi giày da màu nâu đậm, sau đó là quần tây dài đen, ở trên người anh có vẻ vô cùng vừa vặn với dáng người.
Không nhìn thấy một nếp nhăn nào. Chân của thiếu niên thật sự rất dài, tầm mắt của cô ngước lên lâu như vậy, mới nhìn thấy vạt áo sơ mi trắng của anh.
Áo sơ mi cũng cực kỳ vừa người, bị bờ vai rộng của anh làm căng ra. Anh tựa như một ma nơ canh được đặt ngoài cửa trung tâm mua sắm, không cần biết mặc gì lên người, đều có thể mặc đến mức toát ra cảm giác quý phái.
Đợi cho tầm mắt cuối cùng rơi vào khuôn mặt kia của anh, bốn mắt nhìn nhau với anh, trái tim của Giang Hội Hội đột nhiên hơi co lại.
Đôi mắt đào hoa vừa dài vừa mảnh không mang theo một chút cảm xúc nào, làn da trắng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng sắc nét.
Người mà cả trường trung học Bình Giang không thể đắc tội nhất.
Giang Hội Hội mấp máy môi, nói xin lỗi với anh: "Xin lỗi, làm phiền đến cậu rồi."
Đốt ngón tay thon dài của thiếu niên kẹp lấy điếu thuốc lá đã cháy chỉ còn phân nửa, vừa rồi mùi thuốc lá mà Giang Hội Hội ngửi thấy, đoán chừng là truyền đến từ trên người anh.
Anh dập thuốc đi, giọng mang theo một chút lạnh nhạt, nhưng sự lạnh nhạt này tuyệt đối không phải là nhắm vào Giang Hội Hội.
Mà là đối xử với mọi người đều giống như vậy.
Anh khẽ nâng hàm dưới lên, giọng lạnh nhạt hỏi cô: "Lớp mấy, tên gì."
Có lẽ là do ánh mắt có hơi trịch thượng của anh lúc này, khiến anh nhìn như có mấy phần như đang thẩm vấn.
Tay trái của Giang Hội Hội nắm lấy cổ tay phải của cô, sợ đến mức hít thở còn không dám dùng quá nhiều sức.
"Trương Lỵ." Cô lặp lại chiêu cũ.
Nhưng bố không hề dễ lừa như con trai, anh không nói gì, chỉ không nói một lời nào mà nhìn vào cô.
Cặp mắt màu nâu đậm kia tựa như có thể nhìn rõ suy nghĩ của ai đó.
Giang Hội Hội bị nhìn vậy thì chột dạ, lúc này mới nhỏ giọng sửa lại: "Giang Hội Hội."
Đối phương vẫn không nói gì, cô vội vàng giải thích: "Tên thật đấy, Giang là ‘Giang’ trong ‘Thiên Lý giang lăng nhất nhật hoàn’, Hội là ‘Hội’ trong ‘Hội đương lăng tuyệt đính’."
Anh đặt đầu mẩu thuốc lá đã được dập vào trong tay của cô: "Mang vứt đi."
Giọng điệu rất lạnh nhạt.
Lần này động tác tựa như đang cảnh cáo.
Đầu mẩu thuốc nằm trong lòng bàn tay cô, nếu như chuyện này có người thứ hai biết được, vậy chắc chắn là do cô truyền ra.
Thật ra Chu Tấn Vi không hề quan tâm chuyện này có bị người thứ ba hay người thứ tư biết được hay không.
Cho dù là cả trường đều biết, anh cũng chẳng quan tâm.
Người giống như bọn họ, chỉ cần không gϊếŧ người, thì chuyện gì cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Nhưng không biết vì sao, nhìn thấy nữ sinh tầm thường như thỏ con ở phía trước này, lúc đứng trước mặt anh thì sợ đến nỗi phát run.
Anh đột nhiên cảm thấy, muốn khiến cô run nhiều hơn một chút.
Cả người Giang Hội Hội như lâm vào một nỗi sợ hãi to lớn, đầu thuốc lá được cô nắm chặt trong tay, chỉ sợ sẽ rơi mất hoặc bị người khác nhìn thấy.
Chắc chắn là mình không thể khai Chu Tấn Vi ra được.
Còn nếu như bị hiểu lầm là do cô hút, vậy càng là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội.
Bên ngoài đột nhiên trở nên vô cùng ồn ào, đoán chừng là học sinh phỏng vấn đang bắt đầu rời đi.