Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Bố Mẹ

Chương 1

Mấy ngày gần đây nhiệt độ ở thành phố Bình Giang liên tục giảm, trong dự báo thời tiết nói, nhiệt độ năm nay là năm lạnh nhất sau trận luồng không khí siêu lạnh hai mươi năm trước.

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, không khí lạnh dẫn đến nỗi ven đường gần như không nhìn thấy một người đi đường.

Thế nhưng ngoài cổng trường và phòng giáo dục của trường Nhất Trung lại vô cùng náo nhiệt.

Hiệu trưởng đỡ trán, có chút đau đầu: "Lần này lại có chuyện gì vậy?"

Thầy giáo chủ nhiệm muốn nói lại thôi: "Chu Yến Lễ của lớp một đánh người, đánh bạn... đến mức nhập viện, bây giờ phụ huynh đang làm ầm lên ở bên ngoài."

Vị đại thiếu gia này chuyển trường vào năm nay, lúc trước được nuôi nấng ở Thủ đô. Nghe nói bởi vì sức khỏe ông ngoại không khỏe, thường xuyên nhớ nhung người cháu này. Bố cậu dứt khoát gửi cậu từ Thủ đô về, dự định để cho cậu tận hiếu trong khoảng thời gian cuối cùng của ông ngoại.

Cùng vào trường với tư cách học sinh của cậu, còn có hai tòa nhà dạy học bổ sung và học bổng tám con số mỗi năm.

Trong khi tòa nhà còn chưa xây xong, số lần xử phạt trên lưng vị đại thiếu gia đầy gai nhọn này cũng sắp vượt qua thời gian nhậm chức của Hiệu trưởng luôn rồi.

Hiệu trưởng đau đầu dữ dội, bảo giáo viên chủ nhiệm ra ngoài ổn định cảm xúc của các phụ huynh ở bên ngoài trước.

Lúc này không thể không mời phụ huynh được.

Ông ngoại của Chu đại thiếu gia đã lớn tuổi, sức khỏe lại không ổn, vốn dĩ thời gian không còn bao lâu.

Càng đừng nói đến người bố - ông trùm giới kinh doanh kia.

Tương lai của nhà trường còn phụ thuộc vào người ta đấy. Hiệu trưởng đau khổ nói trong lòng.

Người ta nói nhóm cậu ấm ở Thủ đô nhóm đều là công tử bột, ông ấy còn không tin, lần này ông ấy hoàn toàn tâm phục khẩu phục rồi.

Chu Yến Lễ ngạo nghễ, bắt chéo chân ngồi ở đó, thờ ơ như không có chuyện gì.

Chờ một hồi lâu, cũng không thấy bọn họ nói gì.

Cậu hoàn toàn mất kiên nhẫn, đứng lên: "Nếu không có chuyện gì em đi trước, đợi lát nữa còn có trận thi đấu bóng rổ."

Hiệu trưởng vội vàng gọi cậu lại: "Hôm nay em đánh bạn đến mức nhập viện. Việc này dù thế nào cũng phải cho đối phương một lời giải thích."

Chu Yến Lễ đeo cặp sách lên vai, khóa kéo đồng phục học sinh không kéo, cứ phanh ra như vậy, để lộ ra logo Nhất Trung bên trong.

Trên người cậu rất có khí chất lạnh lùng và phóng khoáng của thiếu gia đến từ Thủ đô, nói chuyện với ngữ âm uốn lưỡi(*).

(*) Uốn lưỡi là một hiện tượng ngữ âm xảy ra trong tiếng Quan Thoại và một số tiếng địa phương, chẳng hạn như tiếng Bắc Kinh. Liên quan đến việc thêm hậu tố 儿(ér) vào một từ, kết hợp nó với âm tiết trước đó.

"Muốn em giải thích thế nào? Chê em chưa đánh chết người à? Hay muốn em đến bệnh viện đạp thêm mấy cái nữa?"

Lời này nói ra còn ngông hơn khí chất của cậu nữa.

Hiệu trưởng thật sự không còn cách nào khác, càng đau đầu hơn, lấy ra một viên uống hỗ trợ tim mạch Kyushin. Muốn mạng già của mình mà, thật sự là muốn cái mạng già của mình mà!

Trong lúc ông ấy đang khổ sở nên làm như thế nào, cuối cùng vị cứu tinh cũng tới.

Cửa phòng giáo viên bị đẩy ra từ bên ngoài, người đàn ông mặc bộ vest màu đen thẳng thớm, thân hình cao lớn, cho dù đã trung niên rồi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu xuống phong độ.