Editor: sukiee
Sau khi xe dừng lại, Hạ Tông còn chưa lộ diện, tiếng thét chói tai của fan bên ngoài cơ hồ vang vọng toàn bộ lễ trao giải, trong nháy mắt hắn liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Hạ Tông lộ ra nụ cười lễ phép, chào hỏi fan và giới truyền thông.
Đợi xe Hạ Tông rời đi, xe của Tống Tu dừng ở lối vào thảm đỏ, cậu vốn định chờ Hạ Tông đi đến giữa thảm đỏ rồi xuống xe, nhưng không nghĩ tới Hạ Tông lại trực tiếp ở trên thảm đỏ quay đầu chờ cậu.
Người đại diện Tiểu Đào bất đắc dĩ thở dài, nói: "Tống Tu à, chuyện nên tới sẽ tới.”
Tống Tu giật giật khóe môi, đẩy cửa xe xuống, chỉ là lúc cậu đi xuống, chỉ có tiếng vỗ tay rải rác, truyền thông ngay cả một ống kính cũng không cho ậu, đều liều mạng vỗ Hạ Tông.
Hạ Tông cười nhạo một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Tống Tu, giống như ôn nhu nói: "Lại đây.”
Trong nháy mắt fan lại hét lên, đèn flash của truyền thông nhắm ngay Tống Tu, chụp một trận điên cuồng.
Hạ Tông tựa hồ còn ngại chuyện không đủ lớn, hắn cất bước đi tới bên cạnh Tống Tu, nói: "Cậu không phải là muốn độ chú ý sao? Tôi cho cậu, cậu muốn bao nhiêu tôi cũng có thể cho. Tống Tu, cậu nhớ kỹ, tôi có thể nâng cậu lên thiên đàng, cũng có thể giẫm cậu xuống địa ngục.”
Hạ Tông dám nói những lời này, hắn cũng có bản lĩnh làm được chuyện này.
Tống Tu trơ mắt nhìn giá trị cừu hận trên đỉnh đầu Hạ Tông từ 65 biến thành 75.
【666: Ký chủ, cậu có nghĩ rằng nhiệm vụ này có thể thành công?】
【Tống Tu: Tôi cảm thấy có thể.】
Hạ Tông đi ở phía trước, mang theo cậu đi thảm đỏ xong, Tống Tu cơ hồ có thể dự đoán ngày mai hot search tiêu đề sẽ là cái gì, cậu có chút đau đầu nhìn Hạ Tông.
"Nhìn tôi làm gì?" Hạ Tông lạnh lùng nói: "Như thế nào, đi thảm đỏ không thể thỏa mãn cậu, cậu còn muốn ôm hôn trước mặt mọi người sao? Đáng tiếc tôi đυ.ng vào cậu một chút cũng cảm thấy ghê tởm.”
Tống Tu bất đắc dĩ nói: "Hảo tụ hảo tán không được sao?”
Hạ Tông trào phúng nhìn Tống Tu, không nói một lời.
【666: Ký chủ, tôi cảm thấy Hạ Tông càng thêm chán ghét cậu.】
【Tống Tu: tôi cũng cảm thấy, nhưng không sao, bây giờ anh ấy ghét tôi nhiều như thế nào, phía sau hối hận nhiều hơn.】
【666:???】
【Tống Tu: Không phải là tiêu trừ giá trị cừu hận của y sao? Đơn giản.】
Sau khi đi thảm đỏ xong, Tống Tu đứng ở một góc, cậu nửa tựa vào một bên, ánh mắt tùy ý quét qua truyền thông.
"Đang nhìn cái gì vậy? Không kiềm chế được như vậy sao?" Hạ Tông mặt lạnh đi tới, nói: "Thấy Lục Kỳ cao hứng như vậy?”
Nếu Hạ Tông không đề cập tới, Tống Tu thật đúng là không phát hiện người đang đi thảm đỏ là Lục Kỳ.
Lục Kỳ cũng là một minh tinh, nhưng anh ta vào giới giải trí chỉ vì chơi phiếu, bản chất là một phú nhị đại.
Tống Tu cười một tiếng, nói: "Tất cả mọi người đều cho rằng tôi đang xem anh, chỉ có anh cho rằng tôi đang nhìn hắn.”
Khóe môi Hạ Tông giật giật, lộ ra một nụ cười châm chọc, nói: "Tôi cảm thấy cậu mới là ảnh đế, luận diễn xuất, ai có thể so sánh được với cậu?”
【666: Tôi cảm thấy Hạ Tông đang ghen tuông, phải không?】
【Tống Tu: Đúng, bây giờ hắn đang ghen, chờ chuyện tiết lộ tài liệu bị bại lộ ra, hắn sẽ không ghen... Phỏng chừng sẽ muốn tiêu diệt tôi.】
【666:...... Ký chủ, hứa với tôi, phải sống thật tốt được không?】
【Tống Tu: Nếu là tai họa ngầm, phải để cho nó bộc phát ra, như vậy mới có thể đúng bệnh hốt thuốc. Bất quá Hạ Tông có một câu nói đúng, luận diễn xuất, tôi không kém hắn.】
Đèn flash bên ngoài chụp thành một mảnh, Tống Tu cười tủm tỉm nhìn người bên ngoài, ánh mắt Hạ Tông phía sau ngưng tụ, rơi vào trên người Tống Tu.