Editor: sukiee
Tống Tu ở trên lầu suy nghĩ ba phút đồng hồ, kéo cà vạt của mình, nhận mệnh đi xuống dưới lầu.
Cậu vừa mới đi tới góc cầu thang, liền nghe được thanh âm trầm thấp của Hạ Tông, hắn tựa hồ là đang gọi điện thoại cho ai đó, thanh âm đè rất thấp, loáng thoáng nghe được hắn nói: "Tôi biết, tôi đang ở chỗ cậu ta... Được rồi, tôi không tức giận.”
Tống Tu:...
Cậu cảm thấy trong lòng mình càng ngày càng không yên tâm.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tông nhìn thấy người đứng ở cầu thang, con ngươi hắn trầm xuống, nói: "Cậu xuống rồi?”
"Quần áo kiểu dáng quá nhiều, lúc chọn có chút vất vả." Tống Tu nhìn sắc mặt Hạ Tông, rũ mắt nói: "Anh muốn nói cái gì, anh liền nói thẳng đi.”
"Cậu có phải hay không ở cùng một chỗ với Lục Kỳ?" Hạ Tông nhắm mắt lại, nói: "Nói cho tôi biết sự thật, Tống Tu, cậu biết tính tình của tôi.”
"Không phải hôm qua tôi đã nói với anh sao?" Tống Tu nở nụ cười một tiếng, ngồi xuống sô pha, rũ mắt nói: "Vì sao không chịu tiếp nhận hiện thực?”
Tống Tu nhìn con số đỏ tươi trên đỉnh đầu Hạ Tông, đã từ 60 biến thành 65, xem ra còn có xu hướng tiếp tục tăng lên.
【666: Ký nhà, cậu chọc giận anh ta.】
【Tống Tu: Bây giờ tôi nói tôi không đội mũ xanh cho anh ấy, mi cảm thấy anh ấy sẽ tin không?】
【666: Vậy cậu tính toán làm sao bây giờ?】
【Tống Tu: Anh ấy muốn cái gì, tôi có thể cho anh ấy cái gì, Hạ Tông muốn chính là tình yêu hồn nhiên, cho nên khi biết tôi là vì danh tiếng ảnh đế mới tiếp cận y, giá trị thù hận của y trực tiếp đầy một trăm.】
【666: Ký chủ, cậu sẽ cho anh ta một tình yêu hồn nhiên?】
【Tống Tu: Đúng, chỉ xem y có thể chịu nổi hay không.】
666 nhìn ký nhà của mình, và nhìn Hạ Tông, cảm thấy lo lắng sâu sắc.
Người đại diện vẫn trốn trong góc nhìn hai người giằng co, khi chuông điện thoại di động vang lên, anh ta sợ tới mức giật mình, phát hiện là đồng hồ báo thức mình đặt ra vang lên, đành phải kiên trì đi ra, nói: "Sắp đến giờ rồi, chúng ta phải lập tức chạy tới hiện trường.”
Hạ Tông so với Tống Tu cao hơn nửa cái đầu, hắn rũ mắt nhìn Tống Tu, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, nói: "Trước kia người khác nhắc nhở tôi, nói cậu không phải thứ tốt gì, tôi còn không tin, hiện tại xem ra, là tôi quá ngu xuẩn.”
Tống Tu cười một tiếng, nói: "Tôi đích xác không phải thứ tốt gì, Hạ ảnh đế anh không phải ngu xuẩn, chỉ là quá khát vọng được yêu. Hơi đáng thương.”
Sắc mặt Hạ Tông trầm xuống, ánh mắt giống như đao, từ trên người Tống Tu xước qua, tựa hồ muốn đem cậu cạo xuống một tầng huyết nhục.
Người đại diện sợ tới mức kéo ống tay áo Tống Tu, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cậu nói ít một chút đi, còn muốn lăn lộn trong giới này hay không?”
Tống Tu gật gật đầu, lại nhìn Hạ Tông, hỏi: "Anh muốn đi ra ngoài nói cho mọi người, anh bị tôi cho đội nón xanh sao? Hạ ảnh đế, đừng quên, ba ngày trước anh mới công bố chuyện chúng ta là tình nhân trên toàn mạng, nếu như hiện tại chúng ta chia tay, mất mặt chính là anh.”
Hạ Tông không vứt được người này, nhưng cũng nuốt không trôi khẩu khí này.
Hắn cắn răng hung hăng nói: "Được, cậu làm thật tốt!”
Người đại diện ở một bên cũng sắp khóc, hắn muốn khuyên lại không dám khuyên, chỉ đành yên lặng lui sang một bên, thật cẩn thận nhắc nhở: "Sắp đến giờ rồi, các người định làm sao bây giờ? Hạ ảnh đế a, anh phải tin tưởng Tống Tu nhà chúng tôi, nhân phẩm của hắn anh còn không hiểu sao?”
"Tôi trước kia không biết, hiện tại hiểu rõ." Hạ Tông cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Một tiểu nhân muốn ôm đùi thượng vị.”
Hắn đi đến bên cạnh Tống Tu, nắm chặt cằm Tống Tu, cắn răng nói: "Tống Tu, cậu thật sự làm cho tôi cảm thấy ghê tởm!”
Tống Tu không nói một lời nhìn hắn.
Hạ Tông vung mạnh tay xuống, dùng khăn giấy thô bạo lau ngón tay mình, hận không thể đem vân tay đều mài phẳng, hắn nói: "Tôi đυ.ng vào cậu một chút, đều cảm thấy ghê tởm.”
Anh ném khăn giấy vào thùng rác, xoay người rời đi, ngay cả áo khoác của mình cũng quên cầm.