Chương 7: Không Thể Rời Đi
Dưới sự thúc giục của Tiểu Văn, tôi không thể làm gì khác hơn là đi theo cô ấy đến Phật đường ở hậu viện.
Vừa mới đi vào, tôi lập tức nhận ra mấy đứa em tôi đều ngồi ở chỗ đó, chẳng qua là bọn nó chẳng có một chút phản ứng nào khi thấy tôi đến.
Mà Như Lai đang đứng sừng sững phía trước Phật đường.
Lần này, tôi phát hiện ra một điều đáng sợ hơn, đó là tất cả mọi người trong Phật đường này đều mặc áo liệm.
Tôi đột nhiên cảm giác cảnh tượng này thật kỳ quái, một đám người mặc áo liệm tụ tập chung một chỗ, nửa đêm canh ba niệm kinh ở Phật đường, thế này có phải quá quỷ dị hay không?
"Mọi người đều đã đến đông đủ, thế thì chúng ta bắt đầu đi!" Như Lai lạnh lùng nhìn tôi một cái, tiếp tục làm chuyện của anh ta.
Tôi ngồi vào chiếc ghế do Tiểu Văn sắp xếp, phát hiện người ngồi bên cạnh là tôi đứa em sau tôi - em hai Như Băng.
Con bé hơi híp mắt, tựa như nghe rất chuyên chú. Chẳng qua ánh mắt lại có vẻ hơi đờ đẫn.
Tôi quan sát tình huống một chút, phát hiện ra, biểu cảm của tất cả mọi người cũng đều y hệt như Như Băng.
Sao đám người này nhìn thế nào cũng giống như đang trúng tà vậy kia?
Tôi không biết tại sao tôi lại nghĩ như vậy, tóm lại, chính là bất thình lình sinh ra suy nghĩ đó.
Tôi hoàn toàn không có tâm tư nghe Như Lai tụng kinh gì đó, trong lòng ngược lại tràn đầy nghi vấn với anh ta. Không phải anh ta nói mình ở trong miếu ở thôn sao? Sao đêm hôm khuya khoắt thế này anh ta còn ở nhà tôi?
Ngay lúc suy nghĩ tôi đang trôi dạt lên chín tầng mày thì bỗng dưng tôi nghe thấy Như Lai nói: “Hôm nay trước hết cứ tụng tới đây đi! Tối mai sẽ tụng tiếp."
Như Lai nói xong, mặt không cảm xúc đi tới cửa, song anh ta lại quay đầu nhìn tôi một cái.
Bởi vì một khúc nhạc đệm này, tôi lại không ngủ được.
Tôi lăn qua lộn lại, suy nghĩ những chuyện đã xảy ra. Sự tò mò trong lòng tôi ngày càng nặng nề, mặc dù tôi một lòng muốn tìm ra chân tướng, nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu.
Bây giờ tôi chỉ có một thân một mình, nếu có thể có ai đó giúp tôi một tay thì quả thật tốt biết bao nhỉ?
Nhưng tôi lập tức rũ bỏ đi suy nghĩ đó, bây giờ các em trai em gái ruột thịt của tôi còn không thèm nói chuyện với tôi, huống chi những người giúp việc mà tôi vốn dĩ không quen biết này.
Cho nên, bây giờ tôi chỉ có thể giải quyết những bí ẩn này một mình.
Sáng hôm sau, Tiểu Văn từ rất sớm đã tới phòng gọi tôi dậy ăn cơm. Hơn nữa, đến tận bây giờ mà ba tôi vẫn chưa về.
"Tiểu Văn, các em không ra ngoài đi tìm ba chị sao? Rốt cuộc ông ấy đã đi nơi nào rồi?"
Mặc dù ba tôi là một người không đáng tin cậy, nhưng dẫu sao ông ấy cũng là người có quan hệ máu mủ với tôi. Ông ấy đã một ngày một đêm qua không trở lại, trong lòng tôi vẫn là có chút bận tâm.
Tiểu Văn dường như bị câu nói của tôi làm cho giật mình: “Bọn em không thể rời khỏi căn biệt thự này. Hơn nữa nếu ông ấy đã ra ngoài rồi thì sẽ không thể quay lại được nữa.”
Lời Tiểu Văn nói thật sự quá kỳ quái, chẳng lẽ đây là nơi chỉ có thể vào nhưng không thể ra sao?
"Tiểu Văn, lời này của em có ý gì? Ý em nói là, người sống ở đây không thể tùy tiện rời khỏi biệt thự sao? Hoặc giả ý em là chỉ có thể vào nhưng không thể ra?"
Mặt Tiểu Văn xanh mét, tựa như có chút áo não vì mình vừa nói quá nhiều: “Không, em cũng không biết gì đâu. Chỉ là chị đừng tùy ý rời đi là được."
Cô ấy nói xong liền cúi đầu xuống, cứ như đang cố ý tránh né ánh mắt tôi.
Hành động ấy của Tiểu Văn càng làm cho tôi càng thêm nghi ngờ.
Chẳng lẽ căn biệt thự này thật sự có vấn đề?
Cuối cùng tôi trải qua ba ngày trong căng thẳng và tò mò, nhưng vẫn không có tin tức gì về ba.
Vào ngày thứ tư, Như Lai lại tới.
Chẳng qua anh ta quả thật mang theo một tin tức xấu.
Lần này anh ta mặc đồ đạo sĩ tới, chính là bộ quần áo lần trước anh ta đã từng mặc lúc siêu độ cho mẹ tôi.
Thấy anh ta mặc bộ đồ này, trong lòng tôi bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu.
Quả nhiên, sự thật chứng minh dự cảm tôi đã linh nghiệm.
Anh ta lạnh lùng nói với tôi: “Ba cô chết rồi."’