Chương 2: Mẹ Qua Đời
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, rốt cuộc tôi đã đặt chân quay lại ngôi nhà đã rất lâu chưa trở về ấy.
Nhìn khu thôn làng xập xệ tồi tàn trước mặt, tôi thật lòng không muốn trở về chỗ này, nếu không phải đột nhiên nhận được cuộc gọi từ mẹ, bất kể thế nào tôi cũng sẽ không quay lại nơi đây.
Mới vừa vào thôn, tôi phát hiện ra các thôn dân xuất hiện trên đường đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi, cũng chưa từng mở miệng nói một câu với tôi.
Điều này hiển nhiên có chút quái lạ, trước kia khi tôi về quê, bọn họ gặp tôi thế nào cũng sẽ chủ động chào hỏi tôi cơ mà nhỉ?
Tôi mới vừa muốn mở miệng nói chuyện với bọn họ, song bọn họ như thể đang cố phớt lờ lảng tránh tôi vậy,
Tôi càng cảm thấy kỳ lạ, khó hiểu.
Tôi tiếp tục đi về phía trước, nhà tôi ở cuối rìa thôn, ở đó gần như không có nhà nào ở.
Cuối cùng, khi đến ngôi nhà ở rìa cuối thì tôi mới kinh ngạc trố mắt trông thấy một căn biệt thực cực kỳ sang trọng xa hoa.
Tôi chỉ cảm thấy ở một khắc kia, mọi suy nghĩ trong đầu tôi đã dừng hết lại, tất cả những thứ trước mắt lại là thật.
Hóa ra những gì mẹ nói với tôi lại là sự thật!
Song, khi liên tưởng đến sự khác thường của các thôn dân ban nãy, tôi mơ hồ cảm thấy có chút quái dị, nhưng cụ thể là quái dị ở chỗ nào thì tôi lại không nói ra được.
Tôi cẩn thận nhìn căn biệt thự màu vàng kim trước mặt rồi vội vàng gõ cửa.
Cứ vào nhà trước rồi tính sau vậy! Tôi nghĩ thầm.
Lập tức có người chạy đến mở cửa.
"Xin hỏi cô tìm ai?" Một người phụ nữ trung niên nhìn tôi, ngơ ngác hỏi.
"Cho tôi hỏi đây là nhà của Mai Tự Cống phải không ạ?"
Tôi hỏi xong trong lòng cảm thấy buồn cười, đây là nhà của tôi, sao tôi lại làm như mình trở thành một người ngoài như vậy chứ?
Ánh mắt người phụ nữ kia có chút lạnh lùng, bà ta lạnh tanh gật đầu rồi đáp: “Đúng, đây là nhà của ông ấy, cô là ai ? Tìm ông ấy có chuyện gì không?"
Trong lòng tôi không vui, người phụ nữ này hỏi cũng nhiều quá rồi đấy?
Rốt cuộc, tôi thật sự không thể nhịn được nữa, bèn cất giọng không vui: "Tôi là con gái ông ấy, nơi này là nhà tôi."
Người phụ nữ tựa như ngẩn ra, song ngay lập tức trong mắt bà ta thoáng qua một tia mừng rỡ không dễ nhận: “Vậy thì vào đi."
Tôi đi theo phía sau bà ta, đi vào căn biệt thự rộng thênh thang hệt như một mê cung, cảm thấy mình cứ như con ruồi không đầu đang bay loạn xạ vậy.
Nơi này lớn đến mức không thể lớn hơn được nữa, cách bài trí cũng vô cùng xa hoa. Tôi liếc nhìn chung quanh, căn biệt thự này ít nhất cũng phải trị giá vài triệu tệ, hơn nữa đây chỉ là ước tính thận trọng.
Cuối cùng, sau khi đi khoảng người phút, người phụ nữ kia mới ngừng lại, chỉ vào một căn phòng rồi nói: “Ba cô đang ở bên trong, cô vào đi."
Nói xong, người phụ nữ chợt lách mình rồi biến mất dạng.
Tôi rất ngạc nhiên, sao tốc độ bà ta có thể nhanh như vậy?
Song đây không phải là điều tôi quan tâm nhất, lúc này tôi chỉ nóng lòng muốn hiểu rõ về căn nguyên của căn biệt thự từ trên trời rơi xuống này thôi.
Vội vàng đẩy cửa ra đi vào, nhưng khi vừa bước chân vào trong, tôi lại trợn mắt hốc mồm.
Ở giữa căn phòng đang đặt một chiếc quan tài.
Trái tim tôi dường như muốn nhảy ra ngoài, chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Ba, cái này, cái quan tài này sao lại để ở đây?" Tôi run rẩy chỉ vào quan tài hỏi.
Ba tôi ngẩng đầu lên, trông ông rất tiều tụy, cặp mắt đờ đẫn vô thần, tựa như đã trải qua đả kích khổng lồ nào đó. Lúc ông ấy nhìn tôi, trong mắt lộ ra một tia sáng.
"Như Tuyết, con trở lại rồi, ba gọi cho con cả trăm chục cuộc nhưng không gọi được. Mẹ con đã qua đời hai ngày rồi, ba muốn gọi nói cho con biết để con trở về, ai ngờ điện thoại con lại khóa mãi chứ."
Tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một cảm giác sợ hãi bủa vây chặt lấy tôi.
Điều này sao có thể?
Lúc mười hai giờ đêm qua rõ ràng mẹ đã gọi cho tôi, tôi còn trò chuyện với mẹ vài câu, thế sao bây giờ bố tôi lại nói những lời kì lạ khó hiểu như vậy chứ?