Trong nhà họ Lộ, anh cả Lộ đang uống cà phê nhíu mày. Anh ấy ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, thằng nhóc kia đang làm gì đấy?
Anh hai Lộ ngáp một cái, tựa lên bàn với vẻ mặt chán chường, anh ấy tặc lưỡi một tiếng: "Sao lại thế này?"
Trong ấn tượng của bọn họ, thằng nhóc kia bình thường luôn yên tĩnh hướng nội, nói chuyện nghe như tiếng muỗi kêu, sao giờ lại phát ra tiếng kêu kỳ quái như thế?
Lộ Kỳ Dịch buông ly cà phê tỏng tay ra, nút tay áo bằng ngọc bích sáng lấp lánh, anh ấy nhìn anh hai như nhìn một con chó chết rồi nói: "Em đi xem xem."
Lộ Vân Nhĩ lại tặc lưỡi, lười biếng đứng dậy rời đi. Đến trước phòng Lộ Hành Chu, anh ấy lễ phép gõ cửa.
Cửa không đóng kín, vừa gõ một chút đã mở ra. Lộ Vân Nhĩ nhìn thấy một màn trước mắt mà ngây ngẩn cả người. Anh đứng thẳng người, nhìn Lộ Hành Chu đặt một chân trên rào chăn với vẻ mặt nặng nề. Lộ Hành Chu bất ngờ mắt đối mắt với anh hai, cậu dần hóa đá. Nổi khùng lên bị người ta nhìn thấy, cậu vẫn nên đi đầu thai thôi.
Nghĩ như vậy, cậu thêm một chút lực, chuẩn bị đặt chân còn lại lên.
Một lúc sau anh hai Lộ mới lấy lại năng lực ngôn ngữ. Tình huống gì đây? Thằng nhóc này chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì hả? Mới sáng sớm mà làm cái gì thế?
Anh cả Lộ ở bên dưới đợi một lúc lâu không thấy có hồi đáp, anh ấy đứng dậy đi lên trên. Vừa đến cửa đã thấy hai bức tượng đang nhìn nhau.
Anh ấy ho nhẹ một tiếng, nhìn anh hai với vẻ mặt nghiêm túc. Khi nhìn rõ tình huống bên trong, anh ấy cũng sửng sốt một chút. Sắc mặt anh ấy lạnh xuống: "Đi xuống!"
Cuối cùng Lộ Hành Chu cũng phản ứng lại, dưới khuôn mặt lạnh của anh cả Lộ, cậu từ từ thả cái chân đã bước ra rào chắn xuống, ngồi xổm trên mặt đất.
Trong lòng cậu lạnh lẽo, điên cuồng kêu to: [A a a a, mình không muốn sống nữa. Không phải, sao cửa lại thế này? Mình chỉ phát điên thả lỏng một chút mà đã bị nhìn thấy rồi, không phải bình thường bọn họ không thèm tìm mình sao?]
Nghe thấy âm thanh bên tai, anh cả Lộ nhìn Lộ Hành Chu rồi hỏi: "Em đang làm gì thế hả?"
[Tôi còn có thể làm gì? Nhảy lầu chứ gì ba! Mới sáng sớm ngày sinh nhật mà phải nhận được tin dữ to bự này, cả nhà toàn nhân vật phản diện, tôi chỉ còn nước nhảy lầu chứ sao!]
Tuy rằng đang chửi thề túi bụi trong lòng, nhưng bên ngoài Lộ Hành Chu vẫn ngoan ngoãn nói: "Vừa rồi có cái gì rơi xuống, em chỉ đang xem thử thôi."
Anh cả Lộ nhìn Lộ Hành Chu với vẻ khϊếp sợ. Anh ấy vừa mới nghe được gì thế? Lúc câu nói kia vang lên, miệng Lộ Hành Chu không hề cử động mà?
Anh ấy nhìn qua phía anh hai Lộ theo bản năng, phát hiện anh hai Lộ cũng đang mang vẻ mặt khϊếp sợ. Hai người nhìn nhau, đè nén nghi vấn trong lòng. Anh cả Lộ gật đầu nói: "Đi xuống ăn cơm thôi."
Lộ Hành Chu ừ một tiếng, anh cả Lộ đi xuống lầu trước, anh hai Lộ đi sát theo sau.
Lộ Hành Chu nhẹ nhàng thở ra, lần sau mà nổi điên thì cậu phải đóng cửa trước mới được.
Vừa mới chuẩn bị thay quần áo đi xuống lầu, một âm thanh vang lên, Lộ Hành Chu nhìn ra bên ngoài. Một cây hoa quế rất to đang đứng yên ở phía sau sân.
Tiếng của cây hoa quế vang lên bên tai Lộ Hành Chu: "Bọn mày biết gì không? Tao đã ở với cái nhà này nhiều năm rồi, còn gì mà không biết? Tao nói bọn mày nghe, năm đó tên nhóc nhà họ Lộ còn từng ăn phân dê rồi đấy."
Một trận gió thổi qua, phát ra tiếng sàn sạt của lá cây.
Lộ Hành Chu trừng mắt nhìn, cậu nhìn về phía cây hoa quế to lớn ở sân sau, đột nhiên hiểu ra. Bàn tay vàng login rồi? Anh cả còn từng ăn phân dê nữa?
Chà, không ngờ được, anh cả còn có vụ này, không phải tổng tài bá đạo trong truyền thuyết đều là thiên tài từ nhỏ hay sao? Nhất là khi anh cả cậu còn là nhân vật phản diện trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo nữa?
Cậu lặng lẽ nhìn cái cây to rồi hỏi: [Khi nào đấy? Anh cả ăn phân dê khi nào hả? Có thể kể chi tiết được không?]
Cậu đang thử xem đây có phải là nói xạo không.
Cây to nghe rõ câu hỏi của Lộ Hành Chu, nó ừ một tiếng kỳ quái, Lộ Hành Chu yên lặng đứng thẳng người.
Ái chà, ái chà, đây là bàn tay vàng vô ích mà lão Bạch nói tới đây à? Đọc suy nghĩ và nói chuyện với động thực vật, còn kiểm tra được mọi chi tiết về các nhân vật chính trong sách.
Cậu còn tưởng rằng lão Bạch lừa cậu. Nếu bàn tay vàng như vậy thì cậu không buồn bực nữa, thật ra cũng không phải là không thể ở lại đây, cùng lắm thì chạy trốn sớm một chút. Đến khi nhân vật phản diện trong nhà đi theo nội dung nguyên tác, cậu lại đi cứu người là được rồi. Nghe động thực vật nói chuyện, lại có thể kiểm tra mọi chi tiết về các nhân vật chính trong sách, đây đúng là một biển drama tuyệt vời.
Cái biển drama này, Lộ Tra Tra cậu nhận thầu! Trước tiên là hóng chuyện của anh cả, ăn phân dê a hi hi!
Cây hoa quế phát hiện Lộ Hành Chu ở trên sân thượng, nó hiểu ra: "Cậu nghe hiểu được tiếng nói của tôi sao? Được, hôm nay ông nội sẽ kể chuyện này cho cháu mày nghe."
Lộ Hành Chu đáp lại trong lòng: [Ừ ừm, ông nội cây mau kể một chút chuyện ăn phân của anh cả cho cháu nghe đi!]
Tuy rằng đào bới chuyện của anh cả thì hơi quá đáng, nhưng mà cậu rất tò mò. Dù sao lịch sử đen tối và những thứ khác của anh cả tổng tài bá đạo thật sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh cả thật sự dám ăn phân!
Lộ Kỳ Dịch ở bên dưới đen hết mặt, tiếng nhiều chuyện của Lộ Hành Chu truyền đến trong tai anh ấy từng chữ vô cùng rõ ràng. Anh hai Lộ đứng bên cạnh vừa tò mò vừa nín cười làm anh ấy càng điên tiết hơn. Anh ấy đứng dậy định đi lên tâm sự tuổi hồng với đứa em trai ngốc này thì anh hai Lộ đã nhanh chóng ngăn anh ấy lại: "Đừng có gấp, anh à, trước tiên cứ quan sát tình hình một chút trước đã. Anh cũng nhận ra mà, hình như đột nhiên chúng ta có thể nghe được tiếng lòng của nó, nó còn nói trong nhà toàn vai phản diện..."