Thôn Nữ Mạnh Mẽ Làm Giàu

Chương 23

Ở nông thôn, trọng nam khinh nữ là chuyện bình thường.

Bán con gái để cưới vợ cho con trai lại càng phổ biến.

Con gái chính là không đáng một xu.

Ngay cả khi cải cách mở cửa, tư tưởng này vẫn ăn sâu trong gốc rễ của mọi người.

Mộc Dương mím chặt môi, dứt khoát nói với Trương Hiểu Dung: “Chủ tịch Mao nói phụ nữ nắm giữ nửa bầu trời. Mẹ phải tin con gái cũng sẽ có thể làm lên chuyện.”

Thấy Mộc Dương nói như vậy, Trương Hiểu Dung dường như không biết phải đáp ra sao, cuối cùng thở dài, lắc đầu.

“Giá mà bác dâu tích cực được như vậy, con không tin bà ta không được hưởng gì từ việc này. Điều kiện đối phương mà tốt như vậy thật, cho dù Mộc Hoan kém tuổi cũng có sao? Dù sao cũng đâu phải cưới hỏi bình thường.” Mộc Dương trầm giọng tiếp tục phân tích.

Trương Hiểu Dung sợ đến mức sửng sốt một hồi.

“Ý con là… ý con là…”

“Bà nội kêu dẫn bác dâu đi chợ, nhưng trong nhà không cần mua gì gấp, sao cứ nhất định phải đi hôm nay, con nghi ngờ… bọn họ đã thương lượng chuyện gì đó sau lưng chúng ta” Mộc Dương càng nói càng vỡ lẽ.

Cô biết mà! Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.

Mộc đại tiểu thư có bão tố nào mà chưa từng gặp qua? Đã sớm luyện được hỏa nhãn kim tinh rồi.

Mộc Dương đột nhiên đứng dậy, hung hăng nói: “Không được, con phải nhanh đi xem xem!”

Nói xong Mộc Dương vội vàng bước ra ngoài.

Vừa bước ra ngoài, cô theo trí nhớ đuổi được vài bước, nhưng căn bản không đuổi kịp, người đã sớm mất dạng.

Mộc Dương do dự giây lát, quay người đi về phía cuối thôn.

Cuối thôn có xe buýt, nếu thật sự muốn đi xa thì phải đi xe.

Làm sao đây, vừa đi đến đầu thôn lượt xe trước đã đi rồi.

Mộc Dương đột nhiên cau mày.

Cô cảm thấy Dương Thục Phương và Trần Xuân Hoa chắc chắn vừa mới trên chuyến xe kia rời đi.

Nếu là như vậy thì chắc chắn cô sẽ không đuổi kịp được.

Mộc Dương lặng lẽ đứng đó suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.

Có lẽ là bởi vì Mộc Dương trông rất đáng thương, bà lão bên cạnh hỏi cô: “Sao vậy cháu? Không kịp lên xe à?”

Mộc Dương chợt hoàn hồn, ngẩng đầu thở dài với bà lão: “Cháu định chạy theo bảo bà nội và bác dâu cháu là nhà có khách đến. Nhưng không ngờ đuổi không kịp, cũng không biết hai người họ rốt cuộc đã lên xe chưa”

“Bà nội và bác dâu cháu trông như thế nào?” Bà lão rất nhiệt tình.

Mộc Dương nhanh chóng miêu tả vẻ ngoài của hai người, bao gồm cả quần áo họ đang mặc.

Bà lão liên tục gật đầu: “Vừa nãy đã lên xe đi rồi. Nghe nói là đi Đức Dương.”

Đức Dương là thành phố cấp tỉnh, thị trấn nhỏ này của bọn họ do thành phố Đức Dương quản lý.

Mộc Dương nghe những lời này, càng thêm cau mày.

Cô vừa cười vừa cảm ơn bà lão, sau đó cũng không nói gì nữa, dứt khoát quay đầu về nhà.

Mộc Dương còn nhớ gia đình kia hình như là người Đức Dương.

E là Dương Thục Phương và Trần Xuân Hoa đã đi tìm nhà họ rồi.

Mộc Dương bỗng cười lạnh.

Nói không làm gì sai trái, đánh chết Mộc Dương cũng không tin.

Nhưng cô cũng không còn cách nào tốt hơn.

Cô không có địa chỉ gia đình kia, không đuổi theo được.

Nhưng cô dám khẳng định, ngày mai dù Mộc Khai Kim có cùng cô đến nhà người kia cũng sẽ không tìm ra manh mối gì.

Mộc Dương đi càng lúc càng nhanh, cô không dám trì hoãn chút nào.

Cô cảm thấy điều nên làm nhất hiện tại là mau chóng tìm ra người thanh niên tên Lôi Hướng Dương hôm qua.

Mộc Dương cũng không muốn tìm đến Trương Hiểu Dung.

Với tính cách này của Trương Hiểu Dung, lành thì ít, hỏng việc thì nhiều, có khi lại chỉ biết ngáng đường.

Dù sao cũng không thể trông mong Trương Hiểu Dung giúp đỡ nữa rồi.

Tư tưởng đó đã ăn sâu trong đầu Trương Hiểu Dung. Hơn nữa bà vẫn cho rằng cô còn bé, chẳng hiểu chuyện gì.