Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương

Chương 8

8.

Cuộc sống sau khi hoàn tục thật nhàm chán, tôi rảnh rỗi đến mức ra hồ nước trong nhà câu cá.

"Bối Tháp!" Tần Nhĩ đi giày cao gọi vội vàng tiến lại gần chỗ tôi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Chú Chu xảy ra chuyện rồi!"

Tôi sửng sốt một chút, chậm rãi thu dây câu lại: "À!"

"À cái gì mà à chứ? Triệu chứng hiện giờ của chú ấy giống hệt chị nói lần trước. Sao chị lại biết chú bị bệnh này chứ?"

"Chị nói rồi mà, luồng khí trên người chú ấy nói cho chị biết!"

"Thôi đi, mặc kệ tại sao chị biết thì bây giờ chị đến bệnh viện cùng em một chuyến đi!"

"Không muốn đâu!"

"Tại sao chứ?"

Tôi rũ mắt ngồi phịch trên ghế nằm, thở dài: "Ra cửa mệt lắm đó!"

Cuối cùng tôi vẫn bị Tần Nhĩ kéo lên xe.

Đây là bệnh viện tư nhân cao cấp nên rất ít người. Nhưng vậy mà tôi còn gặp một người quen nữa.

"Ai ui, ba à, con đau chết mất, con muốn gϊếŧ tên lang băm đó!" Một cô gái mặc quần áo bệnh nhân đang điên cuồng đập đồ, lớn tiếng gào thét.

Tôi quấn dây tai nghe quanh tay, lắc lắc rồi cười khúc khích: "Này, em gái. Đó không phải là fan girl của em à?"

Tần Nhĩ liếc mắt nhìn một cái: "Phạm Thiến, là con gái út của Phạm gia, bị ba cô ta chiều chuộng đến mức coi trời bằng vung. Nghe nói cô ta bị phong thấp. Đúng là không bình thường chút nào!"

Tôi nín cười, bấm tay một chút, từ bữa tiệc sinh nhật hôm đó đến bây giờ đúng là nửa tháng rồi.

Phạm Thiến cũng thấy chúng tôi, ấp úng chỉ vào tôi.

Tôi vẫy tay, cười với cô ta.

"Được rồi, đi thăm chú Chu trước đi!"

Phòng bệnh của Chu Chí Thành nằm ở tầng cao nhất của bệnh viện. Dọc đường đi thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt. Đây không phải là bệnh viện mà là căn phòng tình yêu trong mơ của tôi. Lấy bất cứ thứ gì đi bán đều đủ tiền để tân trang lại đạo quan của chúng tôi từ đầu đến đuôi luôn rồi.

"Cô Tần, chúng ta lại gặp mặt rồi!"

Nghe được giọng nói này, tôi cau mày theo bản năng.

Sao cái tên âm hồn không tan Trần Hợp Nguyên cũng ở đây thế này? Tần Nhĩ kéo tay tôi, gật đầu với anh ta một cái, bảo vệ tôi chặt chẽ.

Hai người chúng tôi đi đằng trước còn anh ta đi đằng sau, giữ một khoảng cách vừa phải, không xa không gần.

"Bối Tháp, sao em cảm thấy cái tên Trần Hợp Nguyên này nhìn chị như một con sói đói đang nhìn chằm chằm miếng mồi ngon thế nhỉ?"

Tôi cười cười: "Không dối gạt em, chị cũng cảm thấy như vậy!"

"Cách xa anh ta một chút!"

"Chị cũng có ý định đó!"

Tình trạng Chu Chí Thành còn nghiêm trọng hơn tôi nghĩ nhiều, chú ấy nằm trên giường bệnh giống như bị liệt vậy. Không phải là không thể động mà là không dám động đậy. Bởi vì bất cứ khi tay chân cử động nhẹ nào cũng khiến chú ấy chịu đau đớn gấp trăm ngàn lần.

Thấy tôi, ánh mắt Chu Chí Thành hơi lóe lền rồi lại biến thành khẩn cầu. Khóe miệng chú ấy giật giật: "Nhóc Tần, không, cô Tần. Lúc Trước trước là tôi có mắt không tròng, quá tự phụ, hi vọng cô bỏ qua!"

Tôi nhìn chú ấy chằm chằm không nói lời nào.

"Chú Chu nói quá lời rồi, chị cháu sẽ hỗ trợ thôi!" Tần Nhĩ chọc chọc vào người tôi.

Tôi giương mắt: "Chị chưa từng nói sẽ giúp chú ấy mà!"

Tần Nhĩ nghi ngờ liếc nhìn Chu Chí Thành, ánh mắt híp lại: "Ông ta cũng bắt nạt chị à?"

Tôi xoa xoa mi tâm, nhìn người nằm trên giường: "Luồng khí hiện giờ trên người chú yếu hơn, và về cơ bản tập trung ở vùng bụng dưới. Đó chính là lý do vì sao chú lại cảm thấy tay chân không có sức lực mà bụng lại đau đớn không chịu nổi. Nói một cách đơn giản thì chính là chỗ cần Khí thì không có còn chỗ không cần thì lại quá nhiều khí. Có thể chết vì hạn hán mà cũng có thể chết vì ngập úng! Cho nên, biện pháp trước mắt chính là —"

Tất cả mọi người trong phòng bệnh đều nhìn tôi.

"Đánh rắm!"

Bầu không khí an tĩnh rất lâu. Tần Nhĩ kéo quần áo của tôi: "Đây là biện pháp quỷ gì thế này hả?"

Ngược lại Trần Hợp Nguyên suy tính trong thời gian ngắn ngủi, cười khẽ: "Lời lẽ thì thô tục nhưng lại hợp lý!"

Tôi buông tay một cái: "Sau khi lượng khí dư thừa được đào thải ra ngoài, cháu cũng không quan tâm đến việc chú làm cách nào để bù đắp lượng khí đã mất đâu!"

Nói xong, tôi rời đi.

Trần Hợp Nguyên đuổi theo: "Cô Tần thật sự muốn khoanh tay đứng nhìn sao?"

Sự kiên nhẫn của tôi bị anh ta bào mòn hết tất cả, tôi thu lại dáng vẻ lười biếng của bản thân.

"Anh ở trong giới này rồi chắc cũng hiểu rõ hơn người khác nếu tùy tiện nhúng tay vào cuộc sống bình thường của người khác thì sẽ dính nhân quả, rốt cuộc anh tìm đủ mọi cách để kéo tôi vào vụ này là muốn làm gì chứ?"

Trần Hợp Nguyên nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu rồi đột nhiên cười lên: "Nguyên nhân rất đơn giản, tôi muốn xem xem 'Chiến Binh Thuần Linh' (Chiến binh có linh hồn thuần khiết) được các môn phái huyền học lớn tôn sùng là báu vật sẽ chống chọi với những thứ bẩn thỉu kia như thế nào?"

Tôi chợt thấy sự điên cuồng thoáng quá đáy mắt Trần Hợp Nguyên vẫn luôn bất cần đời. 'Chiến Binh Thuần Linh' là danh xưng mà các môn phái huyền học dành cho tôi. Từ khi sinh ra, tôi đã được định sẵn là phải đi theo con đường này.

Nhớ lại lời ba kể lại, ngày đó đột nhiên nhà tôi có rất nhiều người kì lạ tới. Bọn họ nói tôi có thể chất đặc thù, trước kia còn trăm năm khó gặp chứ chưa kể đến thời đại này.

Từ nhỏ, tôi đã tiếp nhận sự giáo dục không giống người khác. Những thứ này đủ để khiến cho thế giới quan của một người bình thường sụp đổ. Ở thời kì loạn lạc, 'Chiến Binh Thuần Linh' cũng là vị lãnh đạo về mặt tinh thần cho mọi người nhưng trong thời bình, bọn họ cũng chỉ có thể cẩn thận hơn, không thể gặp chuyện không may nào cả. Bởi vì bất cứ mọi hành động nhỏ nhất của tôi sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ mạch sống của giới huyền học. Nhưng những người biết chuyện này chỉ đếm được trên bàn tay mà thôi.

"Đồ điên!" Tôi mắng một câu, không để ý đến Trần Hợp Nguyên nữa.