Người phụ nữ vốn dĩ muốn bảo vệ, nhưng thấy thiếu niên không dùng lực nên cũng không quan tâm nữa.Đứa bé muốn nấp sau lưng mẹ mình, Thanh Thủy thấy thế thì nói: “Nếu cậu nấp thì người bị đập là mẹ cậu đấy.”
Nghe vậy, đứa bé không nấp nữa, nhưng ánh mắt nhìn Thanh Thủy lại rất không phục.
“Ôi chao, còn không phục nữa à? Suýt nữa cậu làm mù mắt chị tôi rồi, còn không phục sao?” Thanh Thủy thấy vậy, cũng không ném cậu bé nữa, mà đi đến trước mặt cậu bé, hạ thấp giọng, cười nói bên tai cậu bé: “Cậu nên mừng vì cậu không phạm sai lầm, nếu không chị tôi mà mù, tôi sẽ khoét mắt cậu để báo thù cho chị tôi đấy.”
Hai người phụ nữ dưới mái hiên không nghe thấy câu này, họ chỉ xem như Thanh Thủy đã thôi không trêu đùa nữa.
Thẩm Tiêu nhìn rau tề, rất tươi ngon, số lượng cũng đủ. Tổng cộng hai giỏ, cô đưa bốn đồng cho người phụ nữ theo giá đã thỏa thuận trước đó.
Người phụ nữ nhận tiền, vẻ mặt có chút kích động: “Cô, cô còn cần nữa không?”
“Đương nhiên là cần rồi.” Thẩm Tiêu nói: “Nếu như buổi chiều cô có thời gian thì đi hái tiếp, dù sao thì tôi cũng luôn nhận. Cô có thể hái được bao nhiêu thì tôi mua bấy nhiêu.”
“Được được.” Người phụ nữ kéo con trai cảm ơn Thẩm Tiêu rối rít rồi đi.
Ra khỏi cửa quán trọ, người phụ nữ nhìn thấy quầy mì bên đường, cô nắm tiền trong tay, đi đến trước quầy mì hỏi: “Một bát bao nhiêu tiền?”
Ông chủ quầy mì nói: “Thêm thịt năm đồng, thêm rau ba đồng.”
Người phụ nữ có chút khó nói: “Không thêm gì cả, chỉ cần mì không thì sao?”
“Hai đồng.”
“Thế……cho tôi một bát.” Người phụ nữ nói.
Không lâu sau, mì lên bàn. Người phụ nữ đẩy bát mì đến trước mặt con trai: “Đói rồi đúng không, con mau ăn đi. Ăn xong chúng ta đi làm việc tiếp.”
Đứa bé hít một hơi, thấy trước mặt người phụ nữ trống rỗng, cậu bé đẩy bát mì qua lại: “Mẹ, mẹ cũng ăn đi.”
Người phụ nữ xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: “Hai mẹ con mình cùng ăn.”
“Vâng, cùng ăn xong cùng làm việc.”
Ăn mì xong, đứa bé có chút buồn ngủ rồi.
Lúc rời khỏi quầy mì, cậu bé nằm trên lưng người phụ nữ đột nhiên nói: “Mẹ, sau này con có thể không đến quán trọ đó nữa được không.”
“Sao thế?” Người phụ nữ hỏi.
Nhưng thế nào đứa bé cũng không chịu nói nguyên nhân, chỉ nói không muốn đến quán trọ. Người phụ nữ nhấc con trai lên, nói: “Làm sai chuyện rồi thì phải chịu phạt, họ không phải là người xấu, con đừng sợ.”
…
Sau khi Thẩm Tiêu nói có bao nhiêu rau tề thì mua bấy nhiêu, mỗi ngày người phụ nữ đều thức khuya dậy sớm đi hái, một ngày cơ bản hái được năm, sáu giỏ trở lên.
Rau tề nhiều như vậy, lúc Thẩm Tiêu bán bánh rán thì cũng bán cả sủi cảo rau tề. Nhưng đây cũng không phải thứ đồ hiếm gì, mặc dù tay nghề của Thẩm Tiêu tốt, nhưng mỗi ngày phải sử dụng nhiều rau tề như thế thì vẫn không thể nào.
Đương nhiên, trung tâm mua sắm ảo thì lại nhận. Chỉ là giá thấp đến mức khiến người ta phẫn nộ, một giỏ mới tính 0,1 tích phân, hơn nữa cộng nào cộng nấy cũng phải tươi, vật phẩm vẹn toàn. Thẩm Tiêu dày công lựa chọn cả buổi trời nhưng thấy kết quả thế này thì từ bỏ luôn, cô để thời gian này làm ít sủi cảo rau tề để bán không sướиɠ hơn sao.
Nhưng nhiều rau tề như vậy, cuối cùng cô vẫn phải sử dụng hết.
Buôn bán sủi cảo không tốt, nói cho cùng không phải do dở. Dù sao đồ mà trung tâm mua sắm ảo trả 1 tích phân một đĩa thì bên ngoài quả thực thuộc dạng xuất sắc.
Rau tề là rau dại, ưu điểm là mùi thơm của rau tề rất thuần túy, khuyết điểm là quá giản dị, rau tề thuần khiết ăn sẽ hơi đắng, đây là vấn đề mà đa số rau dại sẽ xuất hiện. Gói với thịt tươi để thành sủi cảo là một sự kết hợp không tồi, nhưng những đầu bếp khác đều làm như vậy, thiếu tính độc đáo.
Thẩm Tiêu mở trung tâm mua sắm ảo, món sủi cảo rau tề có đủ dạng, còn có người không chỉ lấy rau tề làm nhân bánh, còn có người bỏ rau tề vào trong vỏ bánh, làm thành vỏ sủi cảo rau tề. Nhìn bên ngoài có màu xanh lá cây, tinh tế và đáng yêu, trông rất ngon miệng.
Lấy rau tề làm vỏ sủi cảo cũng là một lựa chọn không tồi.
Thẩm Tiêu nghĩ, nếu dùng rau tề làm vỏ sủi cảo, thì số lượng rau tề phải dùng sẽ tăng lên đáng kể.
Chỉ là lấy gì làm nhân bánh đây?
Rau tề đã làm vỏ rồi, nếu còn làm nhân bánh thì quá giản dị, quá đơn điệu rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, bây giờ đang trong thời kỳ giáp hạt, những gì ở chợ có thể bán được cũng chỉ có thịt lợn thôi.
Thẩm Tiêu ra ngoài một chuyến, mua thịt lợn về.
Hấp rau tề, thịt ba chỉ cắt nhỏ và bánh mì sủi cảo. Sau khi gói sủi cảo xong, rau tề đã tiêu hao đi rất nhiều, sủi cảo rau tề nhân thịt vẫn chưa chín, đã thu hút những người khác trong quán trọ ló đầu ra xem.
Nhưng không có tiểu nhị giúp cô chào hàng giống như Thanh Thủy nữa.
Sủi cảo chín rồi, Thẩm Tiêu nhìn trung tâm mua sắm ảo thu hồi một đĩa với giá 3 tích phân. Mặt không đổi sắc, cô đưa cho mấy người chủ quán trọ mỗi người một bát, rồi lại múc một bát lớn đưa cho Thanh Thủy, sau đó cô ôm số sủi cảo còn lại vừa ăn vừa khổ não.
Mặc dù giá này tốt hơn trước một chút, nhưng cộng thêm giá thành của thịt vào thì cũng không kiếm được gì. Nếu đem sủi cảo như vậy ra ngoài bán, việc buôn bán đúng là sẽ đỡ hơn một chút. Nhưng chừng đó vẫn không đủ.
Thẩm Tiêu thấp thoáng cảm thấy mình còn có thể làm tốt hơn, cô cũng không biết cô lấy tự tin đó ở đâu ra, nhưng cô cứ có trực giác như thế.
Lật đọc lại tác phẩm của những đồng nghiệp khác trong trung tâm mua sắm ảo, Thẩm Tiêu ngẫm nghĩ từng cái một, cho đến khi xem lần thứ ba, đột nhiên Thẩm Tiêu phát hiện, trong số rất nhiều bánh sủi cảo hấp, chiên này, cô không thấy có sủi cảo gạo.
Đúng, sủi cảo gạo!
Khoảnh khắc đó, Thẩm Tiêu như gạt được lớp lá cản cuối cùng sang một bên, suy nghĩ của cô trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Chính là sủi cảo gạo, đó là sủi cảo gạo mà mỗi khi đến Thanh Minh, ông ngoại đều làm cho cô ăn.
Khác với bánh bao luộc ở miền Bắc và bánh bao hấp ở Giang Nam, sủi cảo gạo có lẽ là một món ăn độc đáo ở Giang Tây. Vì gạo được xay thành bột, độ dính kém hơn bột mì, cho nên vỏ sủi cảo cũng sẽ dày và to hơn.
Năm đó, có một gói biểu tượng cảm xúc lan truyền trên mạng, với dòng chữ “Tôi có thể đến nhà bạn ăn sủi cảo không, chỉ một cái thôi”, và chiếc sủi cảo khổng lồ trong hình là sủi cảo gạo hấp.
Nói làm là làm, Thẩm Tiêu lập tức đi mua nguyên liệu.
Sủi cảo gạo được làm từ bột gạo, bình thường gói với thịt muối là ngon nhất. Ở đây gần như không có ai bán bột gạo, thịt muối thì Thẩm Tiêu cũng không có. Vì thế cô đến cửa hàng lương thực mua gạo trước, sau đó nhờ ông chủ nghiền thành bột. Sau đó cô lại đến cửa hàng thịt, ông chủ hàng thịt thường ướp muối hoặc sấy khô phần thịt còn sót lại, do đó xác suất mua được thịt muối sẽ cao hơn.
Vận may của cô cũng không tồi, đến cửa hàng thịt mua được một miếng thịt muối mà ông chủ ướp khi đón Tết năm ngoái. Thịt được ướp muối không giống với thịt sấy, thịt sấy được sấy khô, mất hết dầu mỡ, thịt muối được ướp ngâm, dầu mỡ vẫn còn trong đó, bỏ vào nồi hấp, có vị mặn và thơm.
Bột với thịt đã chuẩn bị xong, Thẩm Tiêu đem hấp theo phương pháp làm sủi cảo gạo trong trí nhớ của cô. Còn về rau tề, cũng được làm vỏ sủi cảo.
Sau khi sủi cảo gạo rau tề được hấp chín, lớp vỏ sủi cảo gạo dày bọc thịt có vị mặn và thơm, khi cắn một miếng, nước trong nhân trào ra ngoài, rất giống với hương vị trong trí nhớ của Thẩm Tiêu.
Sủi cảo ông ngoại làm lúc đó, cô có thể ăn liền một lúc bốn cái. Ăn xong, khóe miệng toàn là dầu, l.iếm li.ếm môi, toàn là mùi thịt.
Chỉ tiếc là, từ sau khi ông ngoại qua đời, cô không còn được ăn nữa.
Nép mình bên bếp lò, ăn những hương vị quen thuộc ở thế giới xa lạ này, Thẩm Tiêu cảm thấy trong lòng mình có một niềm khao khát khó tả.
Hai cái bánh sủi cảo xuống bụng, Thẩm Tiêu chính thức bắt đầu làm việc.
Sủi cảo gạo thế này chắc chắn không đủ rồi. Nhược điểm lớn nhất của sủi cảo gạo là vỏ quá dày, một cân sủi cảo thì có chín lạng là vỏ rồi, nếu vỏ quá dày thì sẽ dễ bở, mất vị. Nhưng nếu quá mỏng, sủi cảo hấp sẽ dễ bị nứt, hơi nước tràn vào, mất hết vị ngon.
Cho nên phải nghĩ cách để cho vỏ sủi cảo gạo trở nên có sức dãn hơn, để sủi cảo mỏng hơn một chút.
Khác với bột mì thông thường, bột mì thông thường có thể để lên men sau khi trộn, trong khi bột gạo được hấp và luộc bằng nước sôi nên không lên men được, độ dính kém hơn rất nhiều. Thẩm Tiêu đã cân nhắc đến các phương pháp khác, chẳng hạn như thêm dầu, hoặc trộn vào gạo nếp, nhưng không có cách nào hiệu quả, độ dính hoặc là quá mạnh, hoặc là làm cho mùi vị vốn có của sủi cảo gạo biến mất.
Sau nhiều lần thử đi thử lại nhưng không có kết quả, Thẩm Tiêu nhìn bột thô trong bát và nhớ lại những gì mình đã học trước đây.
Lúc trước khi sư phụ làm bánh bao thịt cua, vỏ bánh bao mỏng đó cũng có thể làm ra được hiệu quả gần như trong suốt, còn cả bánh trứng, cũng trong và dàn đều, nhưng hình như ông ấy chưa bao giờ lo vỏ sẽ bị vỡ. Còn sợi mì thì mỏng gần như sợi râu, bên trong đã bỏ gì thế nhỉ?
Nước tro?
Không không, trong sủi cảo gạo sẽ không bỏ cái này, đó là để bỏ vào bột mì.
Thẩm Tiêu ngồi sang một bên, đột nhiên nhớ đến món đặc sản của sư phụ - bánh thịt bò.
Không phải trong bánh có kẹp thịt bò, mà chiếc bánh làm từ thịt bò thật. Các thớ thịt bò bị đập dập, thịt ban đầu không có độ dính, vì các sợi này mà dính vào nhau. Cho thịt bò xay mà được vo thành viên tròn đều, vỗ nhẹ vào thành nồi rồi nhanh tay rút ra, lớp bánh thịt dính vào nồi như bột nhão, nhanh chóng đổi màu, lúc này hong lên, vỏ bánh thịt bò nướng đã xong.
Thịt bò cũng có thể bị đập dập làm thành vỏ bánh, thế tại sao bột gạo vốn dĩ nhập thành một khối lại không được chứ?
Nghĩ đến đây, Thẩm Tiêu chấn chỉnh lại, cô đứng lên, vốn dĩ muốn dùng cây lăn bộ để đánh bột, nhưng thấy bên ngoài trời đã tối, để không làm phiền người khác, cuối cùng cô đổi thành lấy tay nhào nặn.
Nhào nặn bột gạo cần phải dùng lực, bột gạo không mềm như bột mì, chúng có chút thô, bạn phải đấm từng đấm xuống, nó mới có thể trở nên mềm được.
Khi mồ hôi trên đầu Thẩm Tiêu càng ngày càng nhiều, cục bột trên tay cũng dần chuyển từ thô ráp sang mịn màng. Điều khiến Thẩm Tiêu ngạc nhiên là, sau khi nhào một thời gian đủ dài, một khối bột đã được ép thành một khối bột đủ mỏng và không có xu hướng bị nứt xung quanh khối bột.
Khi cảm thấy bột gần như nhào xong, Thẩm Tiêu lần lượt cán mỏng từng khối bột rồi gói hành lá và thịt muối mỏng dầu mỡ đã chuẩn bị sẵn vào bên trong. Bọc các mặt của sủi cảo gạo và kẹp chặt lại rồi nhìn hình dáng tổng thể, ngoại trừ một chiếc sủi cảo có thể vừa với ba chiếc sủi cảo bình thường, thì cho dù là độ dày của vỏ hay độ đầy đặn của vỏ đều giống với sủi cảo thông thường.
Trước tiên Thẩm Tiêu làm một cái l*иg hấp và cho vào nồi hấp. Khi cô mở nắp nồi hấp và đặt những chiếc sủi cảo mập mạp dễ thương giống như ngọc bích vào đĩa, cô đã nhận được lời nhắc từ trung tâm mua sắm ảo:
Một đĩa sủi cảo gạo nhân thịt vị rau tề trông rất thơm ngon, thu hồi với giá 30 tích phân, bạn có muốn thu hồi không?
Thẩm Tiêu không ngờ hệ thống sẽ cho ra cái giá cao như vậy, nói ra thì đây là lần đầu tiên hệ thống định giá thức ăn cao nhất mà cô làm.
Lần trước là vì hàng mới, cũng là lần đầu tiên trung tâm mua sắm ảo có, cộng thêm cô ôm tâm tư bán cũng được không bán cũng được, một cái bán 50 tích phân vẫn có người mua. Lần này không phải hàng mới, nhưng trung tâm mua sắm ảo lại định giá 30 tích phân, điều này cũng có nghĩa đây là 30 tích phân giữ gốc.
Thẩm Tiêu nhìn lướt qua, để rời khỏi bản đồ này cần có 1000 tích phân, cô làm ba, bốn mươi đĩa, là có thể rời khỏi bản đồ này rồi. Nhưng mà môi trường ở đây yên ổn, Thẩm Tiêu không muốn rời đi quá sớm.
Theo như thường lệ, làm ra đồ ăn ngon thì đem chia sẻ trước.
Cô gõ cửa bé đáng yêu ở thế giới Liêu Trai, sau đó treo sủi cảo lên với giá 0,1 tích phân. Nhưng mà hơi kỳ lạ, treo sủi cảo này lên thì có người mua rồi, nhưng người mua không phải là phù sư, mà là một người xa lạ.
“Cô không cần giảm giá cho tôi.” Phù sư nói: “Cô mua của tôi thì mua với giá gốc, còn tôi mua của cô thì cô giảm giá mãi, cô giàu có như vậy sao?”
Cuối cùng hai người thỏa thuận, mua đồ của đối phương sẽ đều giảm ba mươi phần trăm.
Nhưng sau khi Thẩm Tiêu treo sủi cảo giảm ba mươi phần trăm lên thì phù sư vẫn không mua được: “Ai đang giành đồ của tôi thế?”
Thẩm Tiêu kiểm tra, vẫn là người khách lạ lúc nãy.
Lần này Thẩm Tiêu dứt khoát treo hết lên, tổng cộng bốn đĩa, lần này phù sư mua được một đĩa, ba đĩa còn lại thì đều bị người khách lạ kia mua mất.
Qua một lúc, Thẩm Tiêu nhận được đánh giá tốt, còn về nội dung đánh giá thì không có gì cả.
Phù sư có chút tức giận: “Người này chắc chắn là cố ý. Cô bán cho tôi với giá thấp, anh ta giành mất, rồi bán lại cho trung tâm mua sắm để kiếm tiền trung gian.”
Thẩm Tiêu không ngờ còn có thể như thế: “Không sao, mấu chốt là anh ăn được là được rồi.” Nhớ đến nội dung nói chuyện trước kia của mình với phù sư, cô do dự một lát, cuối cùng vẫn tò mò được nước hỏi: “Lần trước cái người nói muốn cưới anh, sau đó thế nào rồi?”
“Tôi đánh anh ta một trận, sau đó anh ta thích em gái của tôi rồi.”
“Ừm……” Được rồi.
Chuyện này kết thúc, Thẩm Tiêu thoát khỏi trung tâm mua sắm ảo, chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Thẩm Tiêu bắt đầu bán sủi cảo gạo rau tề. Ngoại trừ Thanh Thủy, người luôn đến cổ động cô bất luận là cô làm gì, thì những thực khách khác thỉnh thoảng cũng đến ăn thực phẩm tươi, nhưng cuối cùng vì các nhân tố như khẩu vị không hợp, giá cả đắt đỏ mà ngày đầu tiên bán sủi cảo gạo rất nhạt nhẽo.