“Không sao, cho dù có hay không, đi xem qua cũng tốt, nếu như có thì xem như có thể cải thiện bữa ăn cho mọi người, nói đến mới nhớ, hình như chúng ta chưa được ăn cá, thật đúng là hơi thèm.” Thẩm Tiêu vừa nói vừa đi đến chỗ bãi đá ngầm tìm kiếm.
Phương Minh Tuyết thấy không thể ngăn cản, đành phải đi theo.
Nhưng mà, Thẩm Tiêu nhanh chóng phát hiện ra được bí mật của cô ta… Ở bên dưới một tảng đá ngầm, bên trong có bảy, tám con ốc biển xếp ngay ngắn ở đấy, những con ốc kia đều còn sống, lúc này đang bám vào trong tảng đá, hiển nhiên là thiên nhiên không làm ra được loại “thành thạo đẹp đẽ” như vậy.
Nói thật, Thẩm Tiêu không ngờ Phương Minh Tuyết lại ngốc như thế, thậm chí còn không cả đổi chỗ, chuyện bị phát hiện cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Thẩm Tiêu nhìn thấy. Đương nhiên Phương Minh Tuyết cũng nhìn thấy, cô ta căng thẳng trong lòng, lúc này giả bộ hoảng hốt nói: “Cái này là do ai làm thế, lén giấu làm của riêng? Cũng không biết xấu hổ à?”
Cô ta mắng chửi, nhưng rất nhanh Thẩm Tiêu chỉ nhìn cô ta mà không nói gì.
“Cô không nghi ngờ là tôi làm đấy chứ?” Trên mặt Phương Minh Tuyết không chột dạ chút nào.
Sự việc đã đến nước này, Thẩm Tiêu không cùng cô ta lá mặt lá trái nữa, nói thẳng: “Có người nhìn thấy cô nhóm lửa nấu ăn.”
Phương Minh Tuyết nhất thời câm như hến, cô ta đã hiểu, hôm nay Thẩm Tiêu nói cái gì mà muốn đi xem hang động, thật ra căn bản là vì việc này.
Cô ta có chút tức giận: “Cho nên, cô cố ý nhục nhã tôi ư? Đúng thế, tôi ăn hơn một chút đấy thì sao, con người ai mà không có lòng riêng chứ, các người chưng cất nước, chẳng lẽ không uống nhiều hơn à? Ở dã ngoại tìm được đồ ăn, chẳng lẽ còn chia cho đồng bạn, đừng có tỏ ra cao thượng đến chỉ trích tôi như thế, chúng ta cũng chẳng khác gì nhau đâu.”
Thấy Thẩm Tiêu không nói, Phương Minh Tuyết lại tự tin hơn, cô ta lôi cả Dương Hoằng vào: “Hơn nữa Dương Hoằng cũng ăn, nếu không, cô đi gọi anh ta đến chửi một thể đi.”
“Cô cảm thấy Dương Hoằng sẽ cho mình chỗ dựa, vì thế mới vô cùng tự tin?” Thẩm Tiêu cũng không quan tâm đến số ốc biển kia: “Nhưng Phương Minh Tuyết này, cô phải suy nghĩ cho thật kỹ, cô cảm thấy Dương Hoằng sẽ vì cô mà đắc tội với bốn người chúng tôi ư? Nếu như chúng tôi quyết tâm muốn cùng cô tách ra riêng, cô cảm thấy Dương Hoằng sẽ chọn cô hay là chọn chúng tôi?”
Sắc mặt Phương Minh Tuyết thay đổi, trong lòng cô ta rõ ràng phân lượng của mình trong lòng Dương Hoằng, mấy ngày nay cô ta suy nghĩ đủ mọi cách tiếp xúc với Dương Hoằng, thậm chí tối hôm đó đi bắt hải sản, cô ta còn đặc biệt bổ nhào vào Dương Hoằng, nhưng Dương Hoằng vẫn là dáng vẻ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, đối xử với cô ta giống như những người khác, không chút khác biệt, một khi cô ta và đám người Thẩm Tiêu vạch mặt. Dương Hoằng chắc chắn sẽ đứng bên phía Thẩm Tiêu.
“Không phải chỉ là một chút đồ ăn thôi à, làm gì phải căng thẳng như thế? Hôm nay việc này cô mở một mắt nhắm một mắt cho qua đi, sau này tôi không làm như thế nữa là được chứ gì.” Phương Minh Tuyết nhường một bước, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn.
Cô ta là người co được dãn được, biết làm sao để lợi ích của mình là lớn nhất, trước đó sở dĩ cô ta lựa chọn giấu riêng đồ ăn, chính là cảm thấy những người khác là con gái, da mặt mỏng, cho dù phát hiện cũng sẽ không dễ vạch mặt. Cho dù vạch mặt, cô ta thành tâm nhận sai, đến lúc đó mọi người sẽ tha thứ cho cô ta, mà cô ta cũng sẽ không chịu tổn thất gì.
“Cô vẫn không hiểu tình hình của cô hiện tại.” Thẩm Tiêu lắc đầu nói: “Trong lòng cô tự rõ ràng, Dương Hoằng sẽ không vì cô mà đắc tội với chúng tôi, bây giờ nhiều nhất cô cũng chỉ có thể mượn thế của anh ta khiến cho chúng tôi phải kiêng kị. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù cô dựa vào nịnh nọt trở thành người phụ nữ của Dương Hoằng, vậy thì sao chứ? Dương Hoằng sẽ đối với cô không chút giữ lại nào sao? Anh ta sẽ đưa cô rời khỏi nơi này à? Không, anh ta sẽ không làm thế, nhiều nhất sẽ chỉ coi cô như một món đồ chơi của anh ta mà thôi, đồ chơi ấy mà, chơi chán sẽ bị vứt đi, đến lúc đó anh ta tích lũy đủ tích phân rời đi, chỉ còn lại mình cô đối mặt với bốn người chúng tôi, nếu như không có mâu thuẫn mà nói, có lẽ mọi người còn có thể cùng nhau bình an vô sự sống, nhưng nếu như cô khiến trong lòng mọi người sinh ra oán khí, đến lúc đó, một bệnh nhỏ cũng đủ khiến cô chết ở chỗ này. Cô là người thông minh, lợi hại trong này, cô hẳn là sẽ từ từ suy nghĩ.”
Nói xong, Thẩm Tiêu không đợi cô ta trả lời mà tiếp tục đi về phía trước: “Đi thôi, Dương Hoằng còn đang chờ đấy.”
Sắc mặt của Phương Minh Tuyết liên tục thay đổi, sau cùng cắn răng đuổi kịp bước chân của Thẩm Tiêu.
Đi đến chỗ Dương Hoằng đào hang động, cả không gian trong sơn động đã ra hình ra dáng, Dương Hoằng đang đào ở bên trong, sau khi ngạc nhiên vì thấy Thẩm Tiêu đến, anh ta giới thiệu cho cô về quy hoạch của cả hang động này: “Tôi muốn đào một căn phòng trong này, chẳng qua nếu đào quá lớn, tôi lo nó sẽ bị sụp xuống, cho nên sau này muốn dùng trúc làm tường, ngăn cách thành hai không gian, các cô ở bên trong, tôi ở bên ngoài, còn chỗ nấu cơm thì làm ở nơi thoáng gió.”
“Rất tốt.” Thẩm Tiêu cảm ơn: “Vất vả cho anh rồi.”
“Tất cả mọi người đều vất vả.” Dương Hoằng cũng không kiêu căng, đã trải qua sự tàn khốc của chiến tranh, anh ta biết rất rõ chỉ có ăn no mặc ấm, tính mạng không bị uy hϊếp mới thật sự là con người, anh ta vẫn luôn cố gắng duy trì cục diện hòa bình này, cho nên với một chút chuyện nhỏ, anh ta có thể không so đo thì sẽ không so đo.
“Anh quá khách sáo.” Thẩm Tiêu cười.
Sau khi thảo luận qua với Dương Hoằng về quy hoạch của hang động, Thẩm Tiêu và Phương Minh Tuyết rời khỏi nơi này.
Đến tối lúc ba người Phương Phương quay về chỗ cắm trại, bọn họ phát hiện đồ ăn tối nay nhiều hơn, ngoài ra còn có thứ giống như mía ngọt, chẳng qua đây nhất định không phải là mía, mía có vỏ ngoài cứng, thứ này rất trắng, giống như lõi của thứ gì đó.
“Đây là lõi chuối tây.” Phương Minh Tuyết giới thiệu với mọi người: “Thứ này có thể ăn được, lúc thiếu nước có thể dùng nó để bổ sung nước, trước kia tôi đã ăn thử, hôm nay mới đột nhiên nhớ ra.”
Lời này của cô ta có trăm ngàn chỗ hở, mấy người Phương Phương nhìn nhau, thấy Thẩm Tiêu dẫn đầu nhai một lõi trước, lúc này mới ngầm hiểu lẫn nhau, theo sát làm theo.
Vì sao Phương Minh Tuyết lại đột nhiên có lòng tốt như vậy, trong lòng bọn họ đã đoán ra được đại khái, hơn nữa lõi chuối tây này, đại khái xem như quà xin lỗi của cô ta.
Dương Hoằng không biết nội tình, thấy mọi người hài hòa như thế, anh ta còn khen Phương Minh Tuyết tìm được đồ ăn mới cho mọi người.
…
Thời tiết trên biển thay đổi thất thường, ngay tại lúc đám người Thẩm Tiêu mong chờ nước biển rút xuống, đột nhiên gió lớn gào thét, thổi cát bay mù mịt.
“Trời sắp mưa rồi, chúng ta nhanh vào hang động đi.” Dương Hoằng vội vàng dặn dò, nơi trú ẩn của bọn họ có thể ngăn cản mưa nhỏ, thế nhưng sóng biển to như thế, chỉ sợ trận mưa này sẽ không nhỏ, vẫn nên tránh trong hang động thì an toàn hơn.
Sau khi mấy cô gái nghe thấy thế vội vàng mang theo đồ chạy đến chỗ hang động.
May mắn chân trước bọn họ vừa vào trong hang tránh mưa, mưa đã rơi tầm tã, lúc này bó đuốc đã tắt, trong bóng tối, bọn họ không nhìn thấy mưa bên ngoài lớn đến mức nào, thế nhưng tiếng mưa rơi giống như làm cho bọn họ đặt mình vào trong màn mưa.
Nước mưa rơi xuống, nhiệt độ cũng nhanh chóng hạ xuống, sáu người chen chúc trong một sơn động u ám ẩm ướt, lạnh đến mức run lẩy bẩy.
Nhiệt độ không khí hạ xuống không phải khiến người ta khó chịu nhất, một cơn mưa đã đủ để khiến cuộc sống của bọn họ trở nên xáo trộn, loại cảm giác này mới khiến cho đám người bọn họ nhụt chí.
“Chọn ngày không bằng đυ.ng ngày, chờ mưa tạnh, chúng ta chuyển vào trong đi.” Trong đêm tối, Thẩm Tiêu lên tiếng, bọn họ cần ổn định, một chỗ ổn định để bọn họ có nơi dựa vào.
“Được.”
Giọng điệu của Dương Hoằng bình tĩnh hơn, anh ta thấy mọi người không ai nói gì, cố ý làm dịu đi bầu không khí: “Mới như vậy mà mọi người đã cảm thấy không chịu nổi rồi à? Địa đồ này thuộc về loại hình đơn giản nhất rồi, ít nhất nơi này không có chiến tranh, không cần ngày đêm phải lo lắng hãi hùng, chúng ta chỉ tới một nơi hoang đảo, không giống như địa đồ trước đó của tôi, bao nhiêu người còn đang say giấc đã bị đạn pháo oanh tạc, biến thành cái xác không hồn, muốn sống cũng không dễ dàng như thế này.”
“Tuy tôi biết anh muốn so sánh, thế nhưng Dương Hoằng, so sánh này của anh…” Anh Tử không biết nên nói gì cho phải: “Làm cho tâm trạng của chúng tôi càng thêm tồi tệ hơn, anh biết không, anh không thể nói vài chuyện vui à?”
“Chuyện vui?” Dương Hoằng suy nghĩ rồi nói: “Cũng có, địa đồ trước của tôi có một người bạn, anh ta nói, anh ta đã đi qua thế giới Tây Du Ký, bên trong có yêu quái ăn thịt người…”
Lúc này Dương Hoằng còn chưa nói hết thì miệng đã bị chặn lại, Thẩm Tiêu nhét lõi chuối tây vào trong miệng anh ta, bình tĩnh nói: “Chờ trời sáng, mọi người chuyển cát và đá vụn đến đây.”
“Được.” Bốn người khác cũng trầm giọng đồng ý, giống như cũng không nghe thấy mấy tiếng “ưm ưm” của Dương Hoằng.
“Chẳng qua cỏ khô chuẩn bị trước đó đã bị ướt, ngày mai nhớ đem phơi khô.”
Thẩm Tiêu lại dặn dò.
“Được.”
“Chờ mặt trời mọc, chúng ta đốt mấy thứ lấy tro bụi, tro bụi có tính tẩy rửa, có thể làm giảm bớt côn trùng, theo như tôi thấy trước khi chúng ta vào ở nên rắc một lớp thì tương đối tốt hơn.”
“Không vấn đề gì, tất cả đều nghe cô.”
Năm người cô một câu, tôi một câu sắp xếp công việc cho ngày mai, chỉ cần Dương Hoằng vẫn luôn “ừm ừm” là được.
Mưa rơi tí tách suốt cả một đêm, khi trời vừa sáng thì mưa tạnh, đám người Thẩm Tiêu cũng bận rộn.
Bởi vì vấn đề thể lực, cho nên Dương Hoằng tỏ vẻ anh ta sẽ khiêng đá tảng, những người khác dùng quần áo đựng cát để chuyển là được, chẳng qua sau cùng Thẩm Tiêu vẫn theo chân anh ta cùng nhau đi lấy đá vụn, những người khác thì chuyển cát.
Đá vụn chủ yếu là để làm mặt đất bằng phẳng hơn, chỉ dùng cát phủ lên thì rất không chắc, nhỡ dính nước sẽ biến thành vũng bùn, đến lúc đó cả hang động đều không đi được, nếu như lót thêm một lớp đá vụn, ít nhất mặt đất sẽ trở nên vững chắc hơn nhiều, đến lúc đó cho dù có nước mưa tạt vào cũng sẽ không biến thành vùng đất bùn nhão.
Chẳng qua trước khi trải đá vụn, còn có một việc cần làm… diệt côn trùng.
Người ở trong hang động, không phải cứ đào xong là vào ở được, lúc đầu thì hoàn cảnh ẩm ướt, sau đó thì côn trùng rất nhiều, thậm chí còn có tiếng rắn thè lưỡi, Thẩm Tiêu cũng không muốn ngủ đến nửa đêm, trong lúc mơ mơ màng màng lại thấy có rắn quấn quanh người, cho nên sơn động cần phải dùng lửa hun qua một lần, sau đó lại rải một lớp tro. Vốn dĩ nên rải thêm một số bột phấn thảo dược, thế nhưng thảo dược trên đảo này quá ít, cô chỉ có thể làm trước như vậy.
Hun sơn động, biện pháp nhanh gọn nhất chính là đốt thẳng một đống lửa trong sơn động, lúc lửa cháy có thể làm nóng vách núi, sau khi lửa tắt thì tro cũng bay ra xung quanh, diệt côn trùng, chẳng qua vì làm cách này, cho nên trong sơn động sẽ có mùi khói, vì đó tối hôm đó sáu người lại ở đống lửa bên cạnh sơn động chờ một đêm.
Đến ngày hôm sau khi trời sáng, Thẩm Tiêu đi vào sơn động ngửi thử, biết bên mùi khói bên trong đã bị gió biển thôi đi, mà tro bụi trên đã tàn, lúc này mới bắt đầu rải đá vụn.
Rải đá vụn này không phải cứ trực tiếp vung đá xuống đất là được, mà chính là rải từng lớp một, sau đó dùng búa nện xuống, mắt thấy đám người Thẩm Tiêu không có búa, sau cùng vẫn là Dương Hoằng đến rừng tìm cọc gỗ tới dùng sức đập.
Một lần, hai lần nện, khiến cho đá vốn trên bề mặt đất lún sâu hơn, tuy toàn bộ mặt đất nhìn vẫn rất gập ghềnh, nhưng bên trong đá khác biệt trước đó.
Vẫn luôn nện đất là một việc tốn thể lực, cho dù Dương Hoằng là đàn ông cũng sẽ có lúc mệt mỏi, vì thế lúc này sáu người, ngoại trừ Anh Tử ra ngoài tìm đồ ăn thì năm người khác cho dù là nam hay nữ đều thay phiên nhau nện đất.
May mắn diện tích sơn động không tính là lớn, trải qua sáu lần đập, Thẩm Tiêu muốn cạy đá dưới đất lên cũng phải tốn rất nhiều sức, chứng tỏ giai đoạn này đã hoàn thành.
Cửa ải khó khăn nhất đã qua, tiếp theo việc rải cát đơn giản hơn nhiều, chỉ cần rải một tầng cát thật dày lên đá là được, không để cho những viên đá kia cấn người, trải xong cát thì lại là một lớp cỏ khô mang theo mùi cỏ.
“Cỏ khô này, lúc rảnh chúng ta có thể bện thành chiếu được không?” Thẩm Tiêu vừa trải vừa hỏi, bện thành chiếu, sau này bọn họ muốn mang ra phơi khô cũng tiện.
Chờ sau khi trải xong một tầng cỏ khô, Thẩm Tiêu nằm xuống, cảm giác mềm mại để cho cô cảm thấy hai ngày hôm nay bận rộn là đáng giá: “Mọi người thử nằm đi, xem còn gì cần thay đổi không, trước khi làm giường, chúng ta đều phải ngủ như thế này, có ý kiến gì thì sớm nói.”
Giường thì chắc chắn bọn họ phải làm, ngủ trên nền đất nhiều sẽ dẫn đến phong thấp, có trời mới biết bọn họ phải ở trên đảo này bao lâu, vẫn nên cải thiện sinh hoạt thì tốt hơn.
Mấy cô gái khác nhao nhao đến nằm cạnh cô, năm người nằm chung một chỗ nhìn vách núi trên đỉnh đầu có chút bị cháy đen, Anh Tử nói: “Cảm giác ở trong sơn động an toàn hơn trước nhiều.”
Trước đó bọn họ chỉ ở trong cái lều dựng tạm, ngủ không có cảm giác an toàn gì, hiện tại có sơn động, về mặt tâm lý không sinh ra cảm giác nguy hiểm.
“Đúng thế, cuối cùng chúng ta cũng có chỗ đặt chân rồi.” Phương Minh Tuyết cũng nói.
“Tạm thời tôi không có ý kiến, trước tiên ở đây, có vấn đề gì đến lúc đó lại nói sau.” Thẩm Tiêu ngáp một cái, cô hơi buồn ngủ.
“Cũng được.”
Giải quyết xong vấn đề chỗ ngủ, trời lại tối.
Hai ngày nay bận rộn chỗ ở, tất cả mọi người chưa ăn được bữa ngon, bây giờ giải quyết xong, còn chưa đến nửa đêm, mọi người đã đi ra bờ biển.