Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu

Chương 40: Người đứng sau

Rõ ràng trên mặt nam tử còn mang theo nụ cười ôn hòa nhưng người áo đen lại chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Hắn vội cúi đầu xuống, không dám nhìn tiếp.

Nam tử phảng phất như chưa phát giác, cầm lấy khăn tay bên cạnh tỉ mỉ lau sạch từng ngón tay.

Thật lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Nói!"

Người áo đen run lên, vội nói: "Thuộc hạ đã dò xét những con đường bọn hắn phải đi qua một phen, cũng... cũng không phát hiện người của chúng ta. Nghe... Nghe nói người Tống gia đã tới thôn Hạ Câu mà không bị tổn hại gì."

Nam tử cười nhạo một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Ý của ngươi là hai mươi mấy tử sĩ không chỉ không thương tổn gì đến mấy người già yếu tàn tật, ngược lại đều bị gϊếŧ sạch?"

"Thuộc hạ tạm thời chưa tìm được thi thể của bọn hắn, có lẽ..." Người áo đen vội vàng giải thích, còn chưa nói xong.

Yết hầu đã bị một bàn tay trắng mảnh thon dài bóp chặt.

Nam tử mới vừa rồi còn ngồi đã xuất hiện trước mặt, người áo đen hoảng sợ mở to hai mắt, cũng không dám có bất kỳ động tác phản kháng nào.

"Có lẽ là cái gì? Có lẽ hai mươi mấy người này không những không nghe lệnh làm việc mà ngược lại chạy trốn biệt tích?" Giọng nói của nam tử vẫn ôn hòa như trước, thậm chí trên môi còn mang theo ý cười.

Người áo đen lại chỉ cảm thấy cái chết cận kề, bởi vì khó thở mà trên mặt nổi gân xanh.

Khó khăn lắm mới thốt ra một câu: "Thuộc hạ, thuộc hạ, làm việc... bất tài, cầu... cầu xin thiếu chủ... cho... thuộc hạ... một... cơ hội...lấy công chuộc tội!"

"Rầm..." Nam tử tùy ý ném người áo đen vào cây cột bên cạnh, hắn lăn một vòng trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.

Người áo đen lại thở phào nhẹ nhõm, ngay cả can đảm lau đi vết máu bên miệng cũng không có, vội vàng quỳ xuống: "Đa tạ thiếu chủ khai ân."

Nam tử cũng không thèm nhìn hắn một cái, ngồi ngay ngắn trở lại, một lần nữa lấy ra một cái khăn lau ngón tay.

Cùng lúc nói: "Thủ hạ của ngươi cũng nên luyện tập cho tốt. Về phần bên kia, trước tiên tạm thời cho người theo dõi, đừng hành động thiếu suy nghĩ."

"Rõ!"

Đợi khi người áo đen rời đi, nam tử ngẩng đầu nhìn về phía nam, lẩm bẩm nói: "Đã là lần thứ tám!"

Thẩm Dịch Giai chỉ cảm thấy như đang nằm trên bếp lửa, hơi nóng liên tục không ngừng vây quanh như muốn thiêu đốt nàng.

Nàng mở mắt ra, kinh ngạc khi nhìn thấy một vùng l*иg ngực trắng bóng.

Đầu óc trống rỗng trong nháy mắt, tầm mắt dời lên trên. Đối diện với một gương mặt đẹp trai đang ngủ.

Sáng sớm bị nhan sắc tấn công như này có ổn không? Sau một hồi im lặng, thực sự quá nóng, Thẩm Dịch Giai vẫn quyết định cúi đầu với hiện thực.

Động thủ muốn đẩy Tống Cảnh Thần ra. Rất tốt, tay không động được...

Thẩm Dịch Giai cảm giác được hai tay cứng ngắc của mình bị Tống Cảnh Thần giữ lại sau lưng. Cho nên, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

So với trước khi ngủ, quần áo của hắn có vài nếp nhăn, vạt áo của tướng công nhà mình quả thực không nên mở lớn như thế.

Cũng không thể là nàng ngủ không đàng hoàng mà cởϊ qυầи áo hắn ra.

Trời nóng như vậy, muốn cởi nàng cũng phải tự cởi chính mình mới đúng.

Nghĩ đến đây, Thẩm Dịch Giai bừng tỉnh đại ngộ, nhất định là tướng công cảm thấy nóng cho nên tự kéo quần áo ra.

Về phần tại sao phải móc ngược tay mình, Thẩm Dịch Giai tự động bỏ qua không để ý tới.

Cảm nhận được trên đỉnh đầu có ánh mắt nhìn mình, Thẩm Dịch Giai có chút chột dạ ngẩng đầu lên, mím môi cười cười: "Tướng công, chào buổi sáng!"

Vì mới vừa tỉnh, nàng vô thức phát ra giọng nói như trẻ con.

Lúc này vẻ mặt Tống Cảnh Thần uể oải, quầng thâm mắt vô cùng dễ thấy phảng phất như đang lặng lẽ lên án Thẩm Dịch Giai điều gì đó.

Đây là lần đầu tiên Tống Cảnh Thần nhìn nàng như vậy, Thẩm Dịch Giai nuốt nước bọt, tự hỏi liệu mình có nên nói thêm gì để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này không.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Đại Pro

Beta: Minh Nhi