Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu

Chương 37: Ở lại

"Đại bá?" Tống Cảnh Thần ở trong xe ngựa đột nhiên cất giọng gọi một tiếng, ngữ khí thản nhiên, khiến người ta nghe không ra cảm xúc vui giận hiện giờ như thế nào.

Nhưng người ở đây khi nghe thấy giọng nói này đều vô thức trở nên nín thở.

Chỉ nghe thấy giọng nói kia lại tiếp tục vang lên: "Trong ý chỉ của bệ hạ có viết con cháu Tống gia cả đời không được vào triều làm quan, ngươi thật sự muốn làm trưởng bối nhà chúng ta?"

Mấy người Lâm Mộc tiếp tục im lặng, hóa ra thánh chỉ giáng tội của Trùng An Đế còn có thể dùng như vậy, cặp phu thê này thật sự khiến bọn họ được mở mang tầm mắt.

Tống Đại Giang giật mình, hiển nhiên là hắn ta không ngờ tới điều này, trên mặt thoáng qua vẻ bối rối.

Như vậy làm sao mà được, tam tiểu tử nhà hắn vừa đạt học vị tú tài, năm nay còn phải tham gia khoa cử.

Tên Tống Đại Giang nghiến răng nghiến lợi, cũng không tiếp lời Tống Cảnh Thần.

Hắn hạ quyết tâm nói với Tống tộc trưởng: "Tộc trưởng, nếu những người này đuổi không đi, vậy cho ở lại cũng được. Nhưng Tống gia chúng ta không thể bị những người này liên lụy được, nhất định phải khai trừ ra khỏi tộc. Sau này bọn họ không có bất cứ quan hệ gì với chúng ta."

Ánh mắt Tống tộc trưởng sáng rỡ, đây cũng có thể xem là một biện pháp hay.

Nhưng ông ta vẫn giả vờ chần chờ: "Chuyện này..."

"Đại Giang nói rất đúng. Khai trừ khỏi tộc nhất định là phải khai trừ, nếu không thì không biết sau này sẽ liên lụy chúng ta như thế nào. Tam tiểu tử là người có bản lĩnh, không thể để bọn họ liên luỵ được." Một ông già dáng người thấp bé bên cạnh Tổng tộc trưởng nói tiếp.

Mấy người khác cũng sôi nổi gật đầu biểu thị đồng ý.

"Được, vậy thì khai trừ vậy." Tống Tộc trưởng giải quyết dứt khoát, gọi mọi người: "Chúng ta lập tức tới từ đường đem tộc phả ra, khai trừ dòng dõi của Tống Đại Ngưu."

Nói xong đang định dẫn người đi. Vẻ mặt Tống Thiết Căn khó xử, vội vàng ngăn đám người này lại nói: "Vậy bọn họ..."

Tống tộc trưởng tức giận nói: "Không nghe người ta nói đó là thánh chỉ sao? Chúng ta còn có thể đuổi bọn họ đi à? Ngươi biết nên an bài như thế nào rồi chứ."

Một đám người lũ lượt rời đi, chỉ còn lại một vài đứa trẻ vẻ mặt tò mò ở lại đó xem.

Không có đám người kia quấy rối, Tống Thiết Căn không để ý đến ánh mắt Thôi thị ở bên cạnh nữa. Hắn dẫn theo đám người Thẩm Dịch Giai trực tiếp đi tới nhà cũ của mình.

Mười lượng bạc này thật ra không tính là rẻ.

Gia đình nông dân quần quật quanh năm suốt tháng cũng chỉ có thể kiếm năm sáu lượng bạc.

Nhà cũ có để không cũng chẳng ai ở, đối với Tống Thiết Căn, số tiền này cũng không khác gì số tiền trên trời rơi xuống.

Nhà cũ ở cuối thôn, khu vực này gần như không có nhà nào, thông với nhà cũ ngược lại còn có một gian nhà, cửa lớn đóng chặt, cũng không biết bên trong có người ở hay không.

Trước nhà có một cái cây xiêu vẹo, khác với nhà gạch ngói Tống Thiết Căn đang ở, ngay cả một bức tường quanh sân cũng không có, chỉ dùng những cây trúc cao ngang hông người lớn rào xung quanh.

Cửa nhà cũng là loại hàng rào, trong đầu Thẩm Dịch Giai đột ngột nghĩ đến câu phòng quân tử chứ không phòng tiểu nhân.

Khụ khụ, muốn phòng cũng không phòng được.

"Trước đó ta mới tới nhà này sửa lại nóc nhà, cho dù trời mưa cũng không sợ bị dột, chỉ là trong phòng không có đồ dùng gì, các ngươi tự mình đi mua đi."

Tống Thiết Căn rút thanh gỗ chốt trên cửa hàng rào ra, nói xong đẩy cửa đi vào.

Có thể thấy được căn nhà này đã lâu không có người ở, trong sân cỏ dại mọc um tùm, ngược lại ở giữa có một cái giếng.

Tống Thiết Căn lúng túng sờ sờ đầu nói: "Đã một thời gian rồi không có người ở. Nếu các ngươi vào ở thì thu dọn một chút là được. Ở đây còn có miệng giếng, nước uống gì đó cũng không cần phí sức đi ra cửa thôn lấy!"

Tạm bỏ qua cỏ dại trên mặt đất và những cái lỗ trên vách tường.

Bố cục của căn nhà này cũng không tệ, tọa bắc triều nam.

Phía bắc là chính phòng, đông tây đều là một gian buồng.

Phía nam có một gian phòng, bên trong có bếp lò, hẳn là dùng để làm phòng bếp.

Ở giữa còn có một gian nhà chính, ngày thường dùng bữa hay đãi khách đều được.

Cuối cùng là một nhà xí dùng cỏ tranh mà dựng thành.

Thẩm Dịch Giai nhìn quanh bốn phía, đi vào rồi tháo từng miếng sắt trên cửa phòng ra, quả nhiên bên trong trống rỗng, ngay cả giường cũng không có.

Nhưng nghĩ đến thái độ của những thôn dân kia, phỏng chừng cũng không còn lựa chọn nào khác. Lập tức lấy ra mười lượng bạc trao đổi khế ước mua bán nhà đất với Tống Thiết Căn.

Tiếp đến bọn họ tự mình đi huyện nha đổi tên căn nhà vậy là từ nay ngôi nhà này đã hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của bọn họ.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Đại Pro

Beta: Phoebe