Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu

Chương 35: Đuổi ra ngoài

"Các ngươi chờ một chút."

Nói xong Tằng thị lại đi vào. Chỉ chốc lát sau cửa viện lại mở, một người đàn ông khoảng chừng năm sáu mươi tuổi mặt đầy nếp nhăn bước ra.

Mặc dù vừa được Tằng thị nhắc qua nhưng lúc nhìn thấy cảnh tượng trước cửa vẫn giật nảy mình: "Ta là Tống Thiết Căn, trưởng thôn này, các ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Lý thị tiến lên một bước nói: "Chúng ta là Tống gia ở kinh thành, từ giờ muốn ở lại thôn này, muốn hỏi trong thôn còn nhà nào trống có thể bán cho bọn ta không, không nhất thiết phải quá lớn."

Trước khi đến, người trong nhà đã thương lượng qua những chuyện này.

Nhà cũ từ lúc đầu đã được xác định trao cho cả nhà của Tống Đại Hải, hai nhà đã nhiều năm như vậy cũng không có qua lại, cộng thêm với ân oán cũ trước kia.

Bọn họ đương nhiên sẽ không đến đây để gây thêm hiềm khích.

"Tống gia ở kinh thành?" Tống Thiết Căn kinh hãi, giọng nói cũng cao thêm vài phần, không quá tin hỏi lại: "Người nhà của Tống Đại Ngưu?"

Thẩm Dịch Giai tò mò Tống Đại Ngưu này là ai, rồi nhìn về phía Lý thị.

Lý thị cũng nhất thời sửng sốt, một hồi lâu mới nhớ tới tên lúc trước của cha chồng mình là Tống Đại Ngưu.

Sau khi đi theo tiên đế đánh trận, tiên đế chê cái tên này khó nghe nên mới sửa lại tên là Tống Khôn Hoành.

Lý thị liền gật đầu nói: "Đúng, ta là con dâu của người..."

"Lẽ nào những gì bọn hắn nói lúc trước đều là sự thật?" Tống Thiết Căn nói thầm một câu, sau đó ngẩng đầu đánh giá mấy người trước mắt một phen.

Suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhà cũ của ta còn trống, có ba gian phòng có thể ở, các ngươi có muốn đi xem một chút không, nếu phù hợp thì để giá mười lượng bạc cho các người."

Thẩm Dịch Giai nghĩ, bọn họ có thể chen chúc nhau ở trong ba gian phòng đó, hơn nữa sau này nhất định sẽ phải xây lại. Với tình hình hiện giờ cũng chỉ có thể ở đây tạm vậy, mười lượng bạc cũng không tính là quá đắt, nàng đang định trả tiền.

Một tiếng quát chói tai đột ngột truyền đến: "Không thể để bọn họ ở lại thôn chúng ta."

Động tác của Thẩm Dịch Giai ngừng lại, nhíu mày nhìn theo giọng nói, chỉ thấy một đám người đi tới.

Cầm đầu là một vài người lớn tuổi cỡ hơn năm mươi nhưng người khiến Thẩm Dịch Giai chú ý tới lại là một người đàn ông trung niên với vẻ mặt khôn khéo đi ở giữa đám người này và đang đỡ lấy một ông lão chống gậy.

Lời vừa nãy chính là từ miệng người đàn ông đấy nói ra.

Trông thấy người đi tới, Tống Thiết Căn vội vàng nghênh đón: "Tộc trưởng, sao các người lại tới đây?"

Ông lão đang được đỡ kia chính là tộc trưởng lớn tuổi nhất trong thế hệ này của dòng họ Tống.

Tống tộc trưởng hừ lạnh một tiếng nói: "Ta nghe nói người nhà của Tống Đại Ngưu đã trở về và muốn ở lại thôn chúng ta?"

"Ài, đúng, bọn ta đây không phải là đang nói tới chuyện này sao. Vừa hay nhà cũ của ta còn trống..."

"Hồ đồ." Tống tộc trưởng gõ mạnh cái gậy vài cái, bộ râu trắng rung lên, nước bọt bay tứ tung, tức giận nói: "Ta nghe tam tiểu tử nhà Đại Giang nói, nhà Tống Đại Ngưu phạm tội bị bệ hạ đuổi ra khỏi kinh thành, người như vậy sao có thể ở lại thôn chúng ta. Ngươi mặc dù là thôn trưởng, nhưng đừng quên thôn Hạ Câu là thôn của mọi người, ngươi đã hỏi ý kiến của những người khác trong thôn chưa?"

"Bọn ta không đồng ý."

"Đúng vậy, bọn ta không đồng ý..."

"Đúng vậy, trưởng thôn. Nếu để bọn họ ở lại đây rồi còn cô nương nhà nào chịu gả tới thôn chúng ta nữa chứ."

"..."

Tống tộc trưởng vừa mới nói xong, thôn dân đi theo phía sau đã bắt đầu lòng đầy căm phẫn, mồm năm miệng mười, sôi nổi biểu thị sự phản đối.

Thậm chí có người còn muốn xông tới đẩy người, tình cảnh lập tức trở nên hỗn loạn.

Dương thúc và đám người Lâm Mộc vội vàng đứng trước che chắn cho Lý thị và Thẩm Dịch Giai.

Hạo ca và Hoan tỷ nhìn thấy cảnh này, cũng sợ hãi lùi về phía sau Lý thị.

Thẩm Dịch Giai híp mắt lại, không bỏ qua cái sự hả hê trong mắt người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Tống tộc trưởng kia.

Không biết kẻ đó là ai, có phải có thù oán với Tống gia hay không. Tạm thời Thẩm Dịch Giai không để ý tới.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Đại Pro

Beta: Phoebe