Ánh mắt Tống Cảnh Thần nhìn Thẩm Dịch Giai ngưng tụ, đưa tay kéo Thẩm Dịch Giai vẫn đang tò mò nhìn chằm chằm mũi tên trên tay mình vào trong ngực.
Ôm nàng lăn sang bên cạnh.
Lại là những tiếng vèo vèo phá không vang lên, Thẩm Dịch Giai nhân cơ hội quay đầu nhìn lại, liền thấy nơi hai người vừa ngồi có ba mũi tên cắm xuống. Đuôi mũi tên còn đang không ngừng rung động.
Không đợi Thẩm Dịch Giai phản ứng, Tống Cảnh Thần đã một tay đoạt lấy mũi tên trong tay nàng, ném lên không trung. Chỉ nghe "đinh" một tiếng, một mũi tên khác cùng với mũi tên Tống Cảnh Thần ném ra vừa vặn chạm vào nhau, hai mũi tên đồng thời rơi xuống đất.
Thẩm Dịch Giai thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào Tống Cảnh Thần, ánh mắt dâng lên sự ngưỡng mộ, bật thốt lên: "Tướng công thật lợi hại."
"Đừng đờ ra nữa, mau đỡ ta dậy." Nếu không phải tình huống không cho phép, Tống Cảnh Thần thật sự muốn gõ đầu Thẩm Dịch Giai ra xem bên trong chứa cái gì, lúc này mà còn có thể tỏ ra si mê.
"A, à à..." Lấy lại tinh thần, Thẩm Dịch Giai vội vàng gật đầu.
Lúc này không biết ai hô một tiếng "Có thích khách", những người còn lại cũng đều bừng tỉnh.
Dương thúc lập tức chạy tới bên cạnh Tống Cảnh Thần đỡ hắn ngồi dậy.
Thẩm Dịch Giai cũng vội vàng bò dậy. Ánh mắt nhìn chằm chằm màn mưa bên ngoài.
"Cẩn thận một chút!" Vừa thấy tư thế này của Thẩm Dịch Giai, Tống Cảnh Thần không nhịn được dặn dò một câu.
Thẩm Dịch Giai nhìn thoáng qua hắn, không hiểu nghiêng đầu, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, đưa tay vỗ vỗ đầu Tống Cảnh Thần: "Chàng yên tâm, ta sẽ bảo vệ chàng."
Nói xong nhìn quanh bốn phía, nhặt một cây côn gỗ lên từ trong góc, tư thế chuẩn bị đứng ở trước mặt Tống Cảnh Thần.
Tống Cảnh Thần: "..."
Thở một hơi thật dài, quay đầu phân phó Dương thúc: "Ngươi đi bảo vệ tốt mẹ ta và đệ đệ muội muội. Bảo họ ở trong xe ngựa đừng đi ra."
Lập tức lại hướng đám người Lâm Mộc nói: "Các ngươi cứ thử xem những người này có bỏ qua cho các ngươi hay không."
Lời này vừa nói ra, mấy người có chút tâm tư trao đổi ánh mắt với nhau, cuối cùng dưới sự ra hiệu của Lâm Mộc tất cả đồng loạt rút trường dao ra áp sát mấy người Tống Cảnh Thần.
Dương thúc lo lắng nhìn thoáng qua Tống Cảnh Thần, cuối cùng vẫn nghe lệnh làm việc.
Chỉ trong chốc lát, hai mươi mấy người áo đen từ bên ngoài xông vào. Đối phương không nói một câu, trực tiếp nâng đao gϊếŧ tới.
Nhân mã hai phe nhất thời kịch chiến.
Đám người áo đen này hiển nhiên đẳng cấp rất khác với đám thổ phỉ trước đó, đám người Lâm Mộc căn bản không phải đối thủ của bọn họ.
Huống chi trên phương diện nhân số bọn họ đã nhiều hơn không chỉ gấp đôi.
Mới đầu Thẩm Dịch Giai còn canh giữ bên cạnh Tống Cảnh Thần không ra tay, mắt thấy trên người mấy người Lâm Mộc đều bị thương, nàng có chút không nhịn được, Tuy bọn Lâm Mộc cũng có mục đích, nhưng nói thế nào thì chi phí trên đường cũng là bọn họ trả.
Chuyện nào ra chuyện đó, nàng là người có ân tất báo.
Liếc nhìn Tống Cảnh Thần phía sau, Thẩm Dịch Giai nhanh chóng ôm hắn lên xe ngựa chỗ mấy người Lý thị. Nhét gậy gỗ vào tay Tống Cảnh Thần nói: "Ta đi giúp bọn họ." Nói xong không đợi Tống Cảnh Thần trả lời, đã lắc mình một cái vọt vào chiến trường.
Nàng nhấc lên một hộ vệ bị thương, đoạt lấy đao trong tay hắn. Tiện tay liền ném người đó ra khỏi vòng chiến.
Thẩm Dịch Giai cũng không có quá nhiều chiêu thức, hoàn toàn dựa vào tốc độ và khí lực của bản thân.
Lấy sống đao làm lưỡi, khi người áo đen còn chưa bắt được bóng dáng của nàng đã bị một đao của nàng gõ cho hôn mê. Một bên còn không quên ném hộ vệ bị thương nghiêm trọng ra khỏi chiến cuộc.
Cục diện ban đầu nghiêng về một bên bởi vì Thẩm Dịch Giai gia nhập, trong nháy mắt đảo ngược lại.
Tống Cảnh Thần ngồi trên càng xe, ánh mắt tập trung vào bóng người nhỏ bé xuyên qua mấy kẻ áo đen. Đặt tay dưới chân âm thầm nhéo một cái vào đôi chân vô tri vô giác, trong lòng cảm xúc lẫn lộn nói không nên lời.