Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu

Chương 25: Cầu xin tha thứ

"Khụ khụ..." Đao Bá bị ép nằm trên mặt đất ho ra một ngụm máu lớn. Hắn cầu khẩn nói: "Bà cô ơi, ta sai rồi, là ta có mắt không thấy Thái Sơn, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho tiểu nhân đi!" Bởi vì bị đánh rơi mất mấy cái răng, lúc này Đao Bá nói chuyện cũng bị lọt gió vào miệng.

Thẩm Dịch Giai trong lòng âm thầm suy nghĩ mấy lần mới hiểu được hắn đang nói cái gì.

Hừ lạnh một tiếng: "Hừ, tay của ngươi chúng ta không nhấc nổi, nhưng chân của ta ngươi có thể nhấc lên nhìn đấy. Nếu ngươi nhấc lên được thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi."

Đao Bá không ngừng kêu khổ, cái này là báo ứng trước mắt sao? Miệng vẫn liên tục cầu xin tha thứ: "Ta sai rồi, cô nãi nãi người muốn thế nào thì là thế đó, chỉ cần tiểu nhân làm được..."

Thẩm Dịch Giai không nói lời nào, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Tống Cảnh Thần. Trên mặt viết mấy chữ cầu khen ngợi.

Tống Cảnh Thần bị nhìn mà tim nhảy loạn một nhịp.

Hắn ho khan một tiếng, dùng hai tay chống nửa thân dưới di chuyển về phía trước vài phần, mắt nhìn xuống Đao Bá nói: "Ngươi cũng thấy tình huống của đám người chúng ta rồi đấy, mấy hộ vệ kia cũng không thật lòng che chở chúng ta, số còn lại đều là người già yếu tàn tật. Trong xe ngoại trừ mấy bộ quần áo thì không có tiền tài gì, ta không biết là ai đã nói với ngươi chúng ta sẽ đi qua nơi này, nhưng cũng có thể đoán được ngươi đã bị người ta lợi dụng."

Nói xong lại không nhịn được mà ho khan vài tiếng, bệnh trạng rất là rõ ràng.

Đám thổ phỉ ở đây bao gồm cả Đao Bá đều thầm nghĩ trong lòng, chỉ bằng vào các ngươi mà còn gọi là già yếu tàn tật, vậy chúng ta thì sao? Là phế vật à? Nhưng bọn họ không dám nói ra lời này.

Tuy nhiên lời của Tống Cảnh Thần lại nhắc nhở Đao Bá, Hắc Tử dẫn người đi lâu như vậy còn chưa trở lại. Đây lại là kiến nghị của Hắc Tử với hắn. Nghĩ đến các huynh đệ còn đang ở trong trại, trong lòng thầm kêu không xong rồi, hắn đây là bị người ta tính kế.

Đao Bá bên trong sốt ruột, trên mặt cũng biểu hiện ra. Hắn ta chịu đựng đau đớn giãy giụa cơ thể muốn giãy thoát khỏi bàn chân của Thẩm Dịch Giai.

Thẩm Dịch Giai còn tưởng hắn ta không thành thật, giơ nắm đấm lên lại định cho hắn một quyền.

Mí mắt Tống Cảnh Thần giật giật, thật lo lắng người ta bị nàng đánh chết mất. Vội vàng gọi: "Dịch Giai, lại đây!"

Thẩm Dịch Giai: "..."

Đây là lần đầu tiên Tống Cảnh Thần gọi tên nàng, Thẩm Dịch Giai thu nắm tay lại, mơ mơ màng màng mà bước qua đó... Chờ khi Thẩm Dịch Giai lấy lại tinh thần, phát hiện bản thân đã đứng bên cạnh Tống Cảnh Thần từ lúc nào.

Thẩm Dịch Giai: "..."

Khóe miệng Tống Cảnh Thần hơi nhếch lên, không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu nàng.

Lần đầu nhìn thấy Tống Cảnh Thần cười, tuy rằng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất nhưng Thẩm Dịch Giai vừa hay vẫn bắt được. Trong đầu nàng trực tiếp tràn ngập mấy chữ "Tướng công của ta thật anh tuấn".

Trong nháy mắt Thẩm Dịch Giai đã quên mất chuyện mình vừa mới phạm phải quá ngu xuẩn, nhịn không được hé miệng cười rộ lên, cười đến mi mắt cũng cong cong.

Lý thị ở bên cạnh lấy tay đỡ trán, tuy nàng cũng hy vọng hai người có thể chung sống hòa thuận, nhưng có thể phân ra tình huống hay không.

Yên lặng che mắt hai đứa trẻ đang say sưa nhìn.

"Cái…cái đó, chúng ta có phải là đã đánh xong rồi không?" Đao Bá được người đỡ dậy thận trọng hỏi.

Hắn cũng muốn âm thầm rút đi, nhưng nghĩ đến tốc độ vừa nãy của nữ ma đầu kia, hắn không dám.

Giọng nói của Đao Bá gọi sự chú ý của Tống Cảnh Thần trở về, kịp phản ứng lại rồi nghĩ đến việc bản thân vừa mới làm cũng kinh ngạc một chút.

Hắn không được tự nhiên dời tầm mắt đi, gật đầu nói: "Đây là đương nhiên, chúng ta vốn không muốn xung đột với các ngươi, vừa nãy ra đòn cũng chỉ là để tự vệ."

Ý của Tống Cảnh Thần chính là chúng ta bị ép tới đường cùng mới ra tay, hôm nay chúng ta sẽ bỏ qua cho các ngươi, các ngươi cũng không thể ghi hận chúng ta được.

"Ta hiểu... ta hiểu!" Đao Bá không ngừng gật đầu liên tục, hắn dám ghi hận nữ ma đầu sao? Làm vậy không phải hắn ta tự chê mệnh mình quá dài. Trong lòng Đao Bá cũng thở phào nhẹ nhõm, tự nhiên sinh ra cảm giác sống sót sau một kiếp nạn lớn.