Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu

Chương 23: Giai Giai xuất thủ

Lý thị và hai đứa nhỏ trong xe sợ đến run lẩy bẩy. Ngược lại Thẩm Dịch Giai lại có phần kích động hưng phấn, ngay cả Tống Cảnh Thần cũng phải rửa mắt mà nhìn biểu cảm của nàng.

Lúc Lý thị còn trẻ từng học mấy chiêu khoa chân múa tay từ cha và huynh của mình, nhưng nhìn thấy trận chiến này cũng bị dọa không nhẹ. Một cô nương khuê các như Thẩm Dịch Giai lấy đâu ra sức mà hưng phấn vậy?

Hắn nào biết Thẩm Dịch Giai bị ức chế. Từ đầu tới giờ chưa từng được đánh nhau một trận đàng hoàng.

Muốn đánh mấy tên hộ vệ bên ngoài còn phải chịu đựng mà nhịn lại, nhưng thật sự rất khó chịu. Hiện tại có thể quang minh chính đại đánh một trận để giải tỏa, thật là không quá hưng phấn mà được sao!

"Không nên hành động thiếu suy nghĩ!" Tống Cảnh Thần nhịn không được dặn dò. Hắn thật sự lo lắng Thẩm Dịch Giai sẽ không chú ý một chút gì, lao ra như một pháo thép.

Thẩm Dịch Giai bĩu môi, nghiêng đầu qua không nhìn hắn.

Lúc này bên ngoài cũng đánh nhau, chỉ kỳ lạ là tiếng đánh nhau càng ngày càng xa. Thẩm Dịch Giai không nhịn được vén rèm lên nhìn.

Hay lắm, mười quan sai đánh nhau với mười mấy tên thổ phỉ rồi dần rời khỏi hiện trường, để lại một chiếc xe ngựa lẻ loi bị hai mươi mấy người còn lại vây quanh. Trong mắt tên đại ca gọi là Đao Bá kia rõ ràng cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tống Cảnh Thần thấy vậy, lấy ra cung tiễn đơn giản trước đó phân phó Dương thúc tạm thời làm xong, ánh mắt ra hiệu Thẩm Dịch Giai treo rèm lên.

Mấy người trong xe ngựa lập tức lộ mặt ra trước đám thổ phỉ.

Nhìn thấy mấy người họ ăn mặc mộc mạc, trên mặt Đao Bá hiện lên một tia nghi hoặc, nhổ một cái. Hắn nổi giận mắng: "Đây là cái loại cá lớn chó má gì, toàn bộ gia sản đều dùng đắp lên mặt tiền xe ngựa này rồi đúng không?"

"Chúng ta cũng chẳng phải là nhân vật lớn gì, trên người cũng không có tiền bạc. Nếu như các hạ thích lấy chiếc xe ngựa này thì được. Có thể xin các hạ giơ cao đánh khẽ?" Không cần Tống Cảnh Thần phân phó, Dương thúc đã hô lên, ngữ khí không kiêu ngạo không tự ti, cũng không hề lộ vẻ bối rối.

Đao Bá khinh thường nói: "Tay của lão tử ngươi còn nhấc không nổi, không có tiền đúng không? Ta thấy mấy người trên xe ngựa này ai cũng da mịn thịt mềm, nghĩ cũng có thể bán được không ít tiền. Vừa vặn lão tử thiếu một áp trại phu nhân, người trẻ tuổi kia ở lại hầu hạ lão tử, những tên nam nhân khác bán đi làm nam phong quan, nữ bán đến thanh lâu."

Lời này khiến đám tiểu đệ xung quanh hắn ta cười rộ lên.

Ánh mắt Tống Cảnh Thần tối sầm lại, còn chưa kịp phân phó Dương thúc động thủ, hắn cảm thấy trước mắt có thứ gì đó lóe lên rồi bay ra ngoài.

"Giai tỷ nhi..."

"Đại tẩu..."

Lý thị và hai đứa nhỏ vẫn luôn ở phía sau Thẩm Dịch Giai, thấy rõ ràng nhất. Phản ứng đầu tiên của họ là kêu lên một tiếng.

Thật sự là tốc độ quá nhanh, ngay cả Dương thúc cũng chưa kịp phản ứng. Tống Cảnh Thần giật mình, vội vàng nhìn vào trong đám người tìm kiếm bóng dáng nhỏ nhắn kia.

Ai cũng không thấy rõ Thẩm Dịch Giai đã làm như thế nào.

Cũng chỉ mất vài hơi thở, chờ Tống Cảnh Thần tìm được bóng dáng của nàng, nàng đã lao tới bên cạnh Đao Bá, không nói hai lời trực tiếp một động tác liền đem một đại nam nhân cao lớn thô kệch từ trên ngựa lôi xuống.

Mọi người ở đó đều ngơ ngác.

Mà bên này Thẩm Dịch Giai đã đấm ra một nắm đấm nhỏ, khuôn miệng nhỏ nhắn còn không nhịn được mà nói vang vang: "Ngươi có từng nghe một câu nói kẻ phản diện chết là do nói nhiều không, chính là loại người như ngươi đó."

"Ngươi cũng không tự soi mặt mình vào nướ© ŧıểυ, còn muốn cô nãi nãi hầu hạ ngươi, quả đấm hầu hạ này ngươi có muốn tự mình trải nghiệm một chút không?"

"Còn muốn bán tướng công của ta đi. Ngươi hình dáng xấu xí, sao nghĩ được chuyện tốt đẹp như vậy?"

"Còn có mẹ ta, đệ đệ muội muội, muốn bán các nàng ấy đi đổi tiền đúng không! Ngươi nghĩ hay lắm, sao không thực tế hơn một chút đi mà nằm mơ giữa ban ngày vậy?"

"Đám người các ngươi có tay có chân, làm cái gì không được, cứ nhất định phải đi làm thổ phỉ."