Tại Hộ Quốc Công phủ, sau khi lão thái gia rời đi, Lý thị vẫn nôn nóng chờ đợi.
Cả buổi trưa cứ như vậy trôi qua, bên ngoài vẫn không có tin tức gì truyền về. Bà cố gắng kìm nén sự lo lắng, dỗ dành cặp trai gái sinh đôi Tống Cảnh Hạo cùng Tống Cảnh Hoan, cho hai huynh muội ăn trưa rồi dỗ chúng ngủ.
Vừa định đi xem có tin gì không, Lý thị bỗng thấy một nha hoàn lảo đảo chạy vào, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc lóc chạy lại.
Lý thị trong lòng hồi hộp, vội vàng hỏi: "Có tin tức gì truyền về rồi ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu nha hoàn ùm một tiếng quỳ sụp xuống đất: "Lão... Lão thái gia ông ấy... Ông ấy không còn..."
Lý thị chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng vang, tiến lên một bước, nắm lấy tay nha hoàn và lắc mạnh: "Ngươi nói gì? Nói cho rõ ràng, lão thái gia thế nào? Lão gia cùng Thế tử thì sao? Có trở về không?"
Tiểu nha hoàn bị Lý thị dọa sợ run, phu nhân chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy. Lau nước mắt, cúi đầu nức nở nói: "Bên ngoài phủ quân lính đã rút lui, bên ngoài người ta đồn đại ầm ĩ. Nô tỳ nghe lỏm được, nói... nói Thái tử điện hạ cùng lão gia của chúng ta ý muốn mưu phản. Ở Đông cung lục soát ra long bào tư tạo cùng thư từ qua lại với lão gia chúng ta. Do Triệu Thái phó tố cáo, Hộ bộ Thượng thư Hồng đại nhân cũng ra làm chứng."
Nói đến đây, tiểu nha hoàn giọng run run vì kinh sợ, dập đầu ba cái: "Bệ hạ giận dữ, đem Hoàng hậu nương nương giam vào lãnh cung, phế truất Thái tử... Lão thái gia cầm theo sách phong của tiên đế vào cung, minh chứng trong sạch... Tự... tự vẫn ngay trên Kim Loan điện." Nói xong, tiểu nha hoàn đã khóc không thành tiếng, cả người bò lổm ngổm trên đất thút thít không ngừng. Nàng là nô tỳ trong phủ, chủ tử gặp nạn, nàng càng lo lắng hơn.
Những nô bộc lớn tuổi khác cũng tái nhợt mặt mày, một ít lo lắng cho gia chủ, nhiều hơn là lo âu cho tương lai của bản thân.
Lý thị trước mắt tối sầm, lén cắn đầu lưỡi, nếm được vị tanh để bản thân không ngất đi.
Tự mình lẩm bẩm: "Sao... Sao có thể? Triệu Thái phó là ân sư phụng dạy Thái tử, Hồng đại nhân cũng là người của phe Thái tử mà..."
Cũng không hỏi thêm tiểu nha hoàn, Lý thị trực tiếp đi qua nàng và hướng về tiền viện.
Lúc này, cửa Hộ Quốc Công phủ mở rộng.
Nội thị thân cận của Trùng An Đế Lý công công đi vào trước, vẫy tay ra hiệu phía sau. Ngay lập tức, có mấy quan sai mang theo hai cổ thi thể đi vào. Theo sát đằng sau là Thế tử Tống Cảnh Thần hai mắt nhắm nghiền không biết sống chết, trên người Tống Cảnh Thần vẫn còn mặc bộ y phục đỏ như trước kia.
Bộ y phục đỏ rực rỡ này giờ đây đã bị máu tươi nhuộm thành đỏ sẫm, trên khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, cùng với tấm vải liệm rách nát, bị mấy người hợp lực khiêng vào.
Lý thị vừa đến tiền viện đã nhìn thấy cảnh tượng này, nước mắt trào ra, chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Lý công công ho nhẹ một tiếng, kêu về sự chú ý của Lý thị rồi mở miệng nói: "Quốc công phu nhân xin hãy nén bi thương. Bọn ta phụng mệnh bệ hạ đến tuyên chỉ, phiền bà hãy cho tất cả mọi người trong phủ ra đây tiếp chỉ."
Lý thị chớp mắt, cố gắng để nhìn rõ, muốn nói gì đó. Nhưng há miệng lại không phát ra được âm thanh nào, người hầu Dương thúc trung thành với bà không còn cách nào khác hơn là gạt đi nỗi đau buồn và phân phó người đi an bài.
Bên này, Thẩm Dịch Giai nuốt xuống khối bánh ngọt cuối cùng, ợ một cái.
Có chút tiếc nuối nhìn những quả khô còn sót, đang muốn tìm thứ gì đó để gói lại.
Bỗng nghe bên ngoài truyền đến những tiếng hối thúc: "Mau mau mau, có nội giám trong cung tới tuyên đọc thánh chỉ, tất cả mọi người đều phải ra phía trước nghe chỉ!" Ngay sau đó là thanh âm người đi lại.
Thẩm Dịch Giai tay bắt khối quế viên dừng một chút, vỗ trán một cái. Liền cố ăn, thiếu chút nữa đã quên rồi, tướng công ta hình như bị bắt.
Còn có Thẩm gia, hừ…
♥️ Truyện được edit bởi Team Qi Qi, chân thành cảm ơn các bạn đã theo dõi! ♥️