Ê không đúng, sao cô lại liên tưởng đến tang thi khi nấu ăn thế này.
Khoảng một tiếng sau, dì bày đầy đủ các loại nguyên liệu, gia vị lên trên chiếc thớt rộng trong bếp, sau đó bắt đầu hướng dẫn Diệp Sơ cho phần sườn đã ướp vào lò nướng, nướng một lúc rồi lại lấy ra lật mặt, phết một lớp nước sốt…
Mặc dù có hơi vất vả nhưng khi Diệp Sơ hồi hộp lấy phần sườn nướng thơm phức ra khỏi lò nướng nóng hổi, một cảm giác thỏa mãn dâng trào.
Phần sườn giòn tan màu vàng nâu vẫn đang tươm mỡ, mùi thơm của tỏi và thịt xộc vào mũi khiến Diệp Sơ trải qua nửa ngày trong sự căng thẳng bỗng thấy đói cồn cào.
Cô bày đồ ăn lên bàn. Bên cạnh là ba món mặn, một món canh do dì làm, gồm có thịt kho hột vịt, rau xà lách xào, canh cải thảo đậu phụ, còn có một món chính là tiết canh, thật là tuyệt vời. Diệp Sơ nhìn mâm đồ ăn ngon này, nước miếng chảy ròng ròng.
Hương vị của cuộc sống, an ủi lòng người nhất.
Dì còn lấy vài miếng ức gà, luộc bằng nước lọc cho Tiểu Hắc một bữa thịnh soạn. Tiểu Hắc chắc cũng đói rồi, lập tức vùi đầu vào bát ăn.
Diệp Sơ ở bên Tiểu Hắc một lúc, sau đó chụp ảnh, mở Tiểu Lam Thư.
Cô phát hiện, bài đăng đầu tiên và bài đăng trước đó của mình đã lên đầu trang chủ, rất nhiều người để lại bình luận bên dưới.
Cô không xem kỹ, nhanh chóng tải ảnh hôm nay lên.
[Món ăn mà ngay cả kẻ ngốc cũng có thể làm, ngon đến mức liếʍ cả ngón tay!]
[Rửa sạch một chén sườn lớn, năm sáu tép tỏi băm nhỏ, một thìa rượu nấu ăn, một thìa dầu hào, hai thìa xì dầu, nửa thìa xì dầu đen, một ít muối, đường, hạt tiêu đen.]
[Trộn đều, ướp trong một giờ, sau đó bọc giấy bạc cho vào lò nướng ở nhiệt độ 200 độ C, sau 30 phút thì lấy ra, phết thêm một ít dầu và nước, nướng thêm 20 phút là có thể ăn!]
[Hy vọng mọi cuộc khủng hoảng qua đi, chúng ta có thể tụ họp lại, ăn uống thỏa thích]
Nhấn gửi, bình luận vẫn hiện lên rất nhanh.
[??? Tôi đi nhầm phim trường à?]
[Cái quái gì thế? Trò chơi sinh tồn đâu?]
[Thực sự ngưỡng mộ, nhà tôi không có thịt]
[Tôi vẫn chưa về nhà... nhớ đồ ăn bà nấu]