Cặp Song Sinh Siêu Nghịch!

Chương 32

Chương 32
4

Ngày đầu tiên của tuần trăng mật , Tuấn Kiệt đã chuẩn bị mọi thứ vô cùng hoàn mĩ từ bữa ăn sáng , cả 2 đi xuống nhà hàng cùng nhau ăn , Ánh Nhật nhìn anh rồi hỏi :

-Anh..hôm nay ta đi xem tháp Effiel được không ?

-Cũng được..! – Tuấn Kiệt nói nhẹ

Ánh Nhật mỉm cười , rồi cả 2 im lặng dùng bữa sáng . Sau đó đúng như lời hứa của Tuấn Kiệt , anh chở cô ra tháp Effiel , cô vui vẻ tung tăng cùng anh chụp ảnh … rất hạnh phúc .

Lúc này , Ánh Nguyệt đang ở công ti xử lí những hồ sơ thì có người gõ cửa .

-Về đi , hiện tại tôi không muốn tiếp khách ! – Ánh Nguyệt nói lạnh lùng

- Ô hay , chị của em siêng năng quá nhỉ ? – một cô bé chừng 13 , 14 tuổi bước vào

- Tyna .. sao em về nước , cậu không nói gì sao ? – Ánh Nguyệt ngưng công việc bước ra khỏi ghế đi tới ôm lấy cô bé

- Tất nhiên là em trốn về , em nhớ mọi người mà ! – Tyna mỉm cười

- Haizz, vậy chị dẫn em đi ăn nhé ! Chị hai đang đi hưởng tuần trăng mật với anh rể rồi !

- Sao ? Anh rể sao ? Ai vậy chị ?

Tyna ngạc nhiên , cô mới xa họ khoảng 1 tháng mà Ánh Nhật đã có chồng rồi sao ? Nhanh thật ..

Cả 2 cùng nhau đi tới nhà hàng nổi tiếng Elsa , bước vào tầng 4 , cô chọn một vị trí thích hợp gần cửa sổ .

-Chị sẽ cho em ở đây 3 ngày , sau 3 ngày em phả trở về nước ! – Ánh Nguyệt nói

- Chị.. sao chị lại lạnh nhạt như vậy với em chứ ? Em không nỡ xa 2 người mà ! – Tyna ủ rũ

- Khỏi giở chiêu , chị quá quen em rồi !

- Haizz , mà chị với anh chàng kia sao rồi ? Gặp nhau chưa ?

- Em..mau xem có món nào thích không đi !

Ánh Nguyệt đưa quyển menu cho cô , liếc ánh mắt nhìn bà chị trước mặt rồi lắc đầu .. bả đánh trống lảng rồi thì thôi vậy . Bỗng lúc này , 1 cặp tình nhân đi tới .. à phải nói trong mắt của Ánh Nguyệt thì họ chính là rác rưởi .

-Ánh Nguyệt , em cũng ở đây sao ? – Tuấn Tú mỉm cười nhìn cô

- Mau chọn thức ăn đi Tyna ! – Ánh Nguyệt nhìn cô bé

- Cô có điếc hay không mà không nghe Tuấn Tú nói ! – Ngọc Huyền bước lên

-Haizz..tại sao nhà hàng này lại có thể để một con chó mất khống chế vào chứ ? – Ánh Nguyệt lắc đầu

- Cô nói ai là chó hả ?

- Tuấn Tú sao ? Hoàng Tuấn Tú của gia tộc Hoàng Tuấn.. không giống như suy nghĩ của tôi về anh! – Tyna khẽ cười

- Cô bé này là .. – Tuấn Tú nhìn cô

- Còn con chó mất khống chế bên cạnh anh là Dương Ngọc Huyền của gia tộc Dương Thị sao ? Thật là mất mặt ! – Tyna nhìn Ngọc Huyền

- Mày nói tao là chó à !

Ngọc Huyền giơ tay lên định tát Tyna thì .. cánh tay bị nắm chặt lại bởi Ánh Nguyệt .

-Đừng bao giờ để bàn tay dơ bẩn của cô chạm vào nó ! – Ánh Nguyệt nhìn cô lạnh lùng

- Cô.. anh ! cô ta dám chửi em kìa ! – Ngọc Huyền ôm lấy cánh tay anh

- Cô đừng có gây phiền phức ! Muốn gì cứ nói với bà già kia ! – Tuấn Tú đẩy người cô ra

- Haha.. 2 người làm cho tôi mất hết khẩu vị rồi đấy ! Tyna .. mình đi thôi !

Ánh Nguyệt đứng lên bước đi ngang qua người anh thì cánh tay bị nắm lại :

-Em có thể nghe anh giải thích được không ? – Tuấn Tú nhìn cô

-….có thể tin sao ? – Ánh Nguyệt nhìn anh như người xa lạ

- Anh thật xin lỗi .. nhưng xin em hãy cho anh một cơ hội !

Ánh Nguyệt nhìn vào đôi mắt kiên quyết của anh , rồi ngẫm nghĩ một chút :

-Được..3 ngày nữa .. hãy đến chỗ mà lần đầu tiên mình yêu nhau !

- Cám ơn em !

Tuấn Tú mỉm cười nhẹ rồi buông tay cô ra , Ánh Nguyệt quay người bỏ đi trên môi còn vương vấn nụ cười nhẹ .

--Tại Paris –

Vào buổi tối , một màn đêm thật đẹp . Ánh Nhật ngồi nhìn ra cửa sổ , trong khi đó thì Tuấn Kiệt đang ngồi chăm chú vào laptop .

-Hôm nay trăng đẹp thật ! – Ánh Nhật nhìn

Tuấn Kiệt ngẩng đầu lên nhìn cô rồi bước tới tủ quần áo lấy một áo khoác đen ra mặc vào .

-Đi thôi !

- Đi đâu ạ ? – Ánh Nhật nhìn cậu ngạc nhiên

- Thì đi ngắm trăng , chả phải mày nói hôm nay trăng đẹp sao ?

Ánh Nhật nhìn cậu ngỡ ngàng , cô không ngờ cậu lại chú ý nghe cô nói như vậy . Bước nhanh theo sau cậu thì bỗng bàn tay ấm áp lạ thường , Ánh Nhật nhìn cậu mỉm cười. Cả 2 đi dọc theo bờ cát rồi ngồi xuống nghỉ chân :

-Cậu nè … cậu đợi em chút nhé ! Nhắm mắt lại đi cậu !

- Mày giở trò gì nữa ? – Tuấn Kiệt nhìn

- Nhanh đi cậu !

Tuấn Kiệt lắc đầu chiều theo ý cô , Ánh Nhật chạy đi đâu đó , tầm chừng 20 phút sau Tuấn Kiệt không chịu được bèn nói :

-Tao mở mắt đó !

Đôi mắt mở ra , đồng tử cậu giãn ra nhìn vào cô gái đang loay hoay xung quanh mình .

-Mày…mày làm gì vậy ? – Tuấn Kiệt nhìn

-Dạ… em nghe Tyna nói , khi hai vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật thì phải cùng nhau tạo những kỉ niệm đẹp , từ sáng tới giờ cậu đã làm cho em vô cùng vui vẻ trong đầu em đầy ấp những kỉ niệm của cậu , bây giờ em muốn cùng cậu đứng giữa ánh sáng trái tim này .. em muốn nói là em rất yêu cậu ! Nhưng cậu yên tâm mọi quyết định của cậu sẽ là..um..!

Ánh Nhật đang luyên huyên thì bờ môi bị khóa chặt bởi đôi môi Tuấn Kiệt , ánh mắt cô ngỡ ngàng .. cậu đang hôn mình . Rời khỏi đôi môi cô , Tuấn Kiệt nhẹ cười đưa tay cô lên ngay vị trí tim mình .

-Mày hãy cảm nhận đi .. nơi này nó cũng đã đầy ấp hình ảnh của mày rồi đó !

- Cậu..cậu !

Ánh Nhật ôm lấy anh , nước mắt chợt rơi ra…đây là những giọt nước mắt hạnh phúc nhất của cô .

-Đừng bao giờ suy nghĩ ngu ngốc nữa biết chưa ? Bằng không anh sẽ phạt em đó !

- Vâng , em sẽ nghe lời ạ !

Cả 2 ôm nhau … dưới ánh trăng sáng soi trên mặt biển .. một khung cảnh thơ mộng đã chứng kiến tình yêu cao quí của cặp đôi tình cảm này..