Chương 23
Tại sân bay , 1 hàng vệ sĩ mặc áo đen cung kính đi sau 1 chàng trai mái tóc vàng thật khôi ngô đang tiến bước ra xe với bao ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh. - Thái tử ! - 1 ông lão trông bộ côm-lê đuôi tôm màu đen ,cúi đầu chào chàng trai
- Việc tôi giao ông làm xong chưa ? - chàng trai nói lạnh
- Dạ , rồi thưa thái tử ! Cô gái mà thái tử để mắt tới là Trần Ngọc Ánh Nguyệt ! Hiện là người mẫu đại diện cho công ty nhà họ Hoàng , cô ấy học trường Royal ạ ! - ông quản gia nó
i - Tốt ! Ta rất có cảm tình với cô bé này !
Chàng trai bước lên xe , chiếc xe chạy về biệt thự đối diện nhà họ Hoàng Ánh Nhật ngồi trong phòng, gương mặt đầy nước mắt . Ánh Nguyệt lúc này cùng bà Nhật Nguyệt đi vào ,bước tới bên cô nói nhẹ :
- Sao con lại khóc ? Chả phải con đã đồng ý lấy Minh Khang sao?
- Sao chị khờ như vậy ?
- Chị không muốn... bà chủ ! Con xin lỗi !
- Ta biết mà ! Ta sẽ nghĩ cách giúp 2 con ! Ta không để bà ta hại 2 đứa đâu !
Ánh Nhật ôm chặt lấy bà , Ánh Nguyệt ngồi bên cạnh ôm bà . Bên ngoài , Tuấn Tú nhìn vào nhẹ cười.
- Con làm gì thế ? - bà Hoàng phu nhân nói
- Không có gì ! - Tuấn Tú quay lưng
- Con ăn nói như thế với ta à !
- Bà đã làm căn nhà này rối lên mà bắt cháu phải ngoan ngoãn lễ phép à !
- Vậy là cháu đau lòng !
- Đúng vậy ! Bà đừng đυ.ng vào cô ấy !
Tuấn Tú nói xong bỏ đi , bà Hoàng phu nhân khẽ cười .
------------Ngày hôm sau -------
Ánh Nhật vẫn như bình thường mặc đồng phục đi học đến trường cùng 2 vị thiếu gia và Ánh Nguyệt . Bước tới trường hôm nay ngộ hơn , các bạn nữ đang bu quanh chỗ khác mà xôn xao không ai dám nhìn Tuấn Kiệt .
-Chào anh ! – Khả Ngân hiện ra trước mặt cậu khi cậu mới vào trường
- Cô biến đi ! – Tuấn Kiệt nói lạnh
- Anh ! Sao anh nói như vậy ? Anh là chồng sắp cưới của em mà ! – Khả Ngân ôm lấy cánh tay cậu
- Đi thôi Ánh Nhật ! – Ánh Nguyệt kéo cô đi
- Đại thiếu gia , tiểu thư ! Em xin phép ! – Ánh Nhật cúi đầu chào rồi bỏ đi
Tâm trạng cô rối lên , tim cô đau thắt lại khi thấy Khả Ngân thân thiết với đại thiếu gia . Bước ra khỏi nhà vệ sinh , cô nhìn thấy một chàng trai với mái tóc vàng đang loay hoay nhìn xung quanh . Cô bước tới :
-Xin chào !
Chàng trai quay lại nhìn Ánh Nhật , không nói tiếng nào .
-Anh bị câm sao ? Tội nghiệp anh quá !
Vẫn không có tiếng trả lời , Ánh Nhật lắc đầu nhìn vào bảng tên của anh … thì ra là cùng lớp.
-A…anh cùng lớp với tôi ! Vậy tôi đưa anh về lớp nhé !
Chàng trai chả chịu nói tiếng nào mà gật đầu một cái . Ánh Nhật mỉm cười nắm tay cậu dẫn đi về lớp , trên đường đi biết bao ánh mắt nhìn cô mà xôn xao . Về tới lớp :
-Anh chắc là học sinh mới nên đợi ở đây khi chuông reo nhé ! Tôi vào trước !
Chàng trai gật đầu , Ánh Nhật mỉm cười nhẹ đi vào lớp . Chàng trai nhìn theo . Đang suy nghĩ bỗng chuông reo lên , cậu bước vào lớp cùng cô chủ nhiệm :
-Cả lớp ! Hôm nay lớp ta có thành viên mới ! Hoan nghênh bạn đi nào ! – cô chủ nhiệm nói
Cả lớp vỗ tay chào mừng , nhiệt liệt nhất là đám con gái trong lớp cứ cười tươi nhìn cậu .
-Em giới thiệu về mình đi ! – cô chủ nhiệm nói
- Anh ấy bị câm sao mà giới thiệu được ! – Ánh Nhật nói nhìn cậu
Chàng trai khẽ cười nhẹ , rồi nói :
-Hello everybody ! Tôi là Stani Nguyên Khôi ! Là con lai Anh – Việt !
- What ??? Anh biết nói sao ? – Ánh Nhật bật dậy