Chương 2: Liếʍ láp
Cô không rơi xuống quá lâu.Thật giống như một giấc mơ
Quái vật nhất quyết ôm ngang hông cô, còn cô cũng tuân theo bản năng sinh tồn, ôm chặt lấy cổ quái vật, để cho tay quái vật có đủ lực chống đỡ bọn họ.
Thêm sức nặng của cô, có lẽ quái vật có chút vất vả.
Nhưng con mồi chủ động phối hợp, vẫn giúp hắn bớt đi chút trở ngại, rất nhanh, tốc độ leo bám của hắn tăng cao.
Giản Ninh nhắm mắt, không muốn nhìn rừng rậm bên dưới, độ cao này khiến tim cô đập nhanh.
Cũng may là rất nhanh quái vật đã leo lên được một dốc núi.
Giản Ninh nới tay ra, có chút tuyệt vọng quan sát cảnh vật chung quanh.
Đây là một mảnh đất rất nhỏ, trên mặt dốc núi có mấy hòn đá lớn vuông vắn, trên mặt đất là lớp cỏ khô lộn xộn.
Chẳng lẽ đây chính là nơi sinh sống của quái vật?
Cô lại đến bên vách đá nhìn xuống, độ cao của dốc núi đại khái tương ứng với tòa nhà cao trên mười tầng.
Được rồi, cho dù quái vật có muốn ăn thịt cô, cô vẫn có thể chọn cách nhảy vực tự sát.
Giản Ninh đành tìm vui trong khổ mà nghĩ.
Quái vật cũng không thèm bận tâm đến Giản Ninh, hắn vẫn còn đang cẩn thận ngửi ngửi cái gì đó xung quanh mỏm núi. Cái đuôi đen dài sau lưng cảnh giác dựng thẳng lên, dường như đến tận khi chắc chắn rằng không có gì khác thường, cái đuôi mới mềm mại hạ xuống, lắc lư trái phải. .
Sau đó, hắn bước nhanh về phía Giản Ninh, mũi co lại, miệng phát ra tiếng gầm gừ đứt quãng.
Khuông mặt quái vật hoàn toàn giống người, hoặc đúng hơn, là hoàn toàn tương tự với loài người, trừ đôi mắt.
Thú nhân, hai từ này bỗng dưng xuất hiện trong lòng Giản Ninh.
Thú nhân họ nhà mèo.
Cô lại bổ sung đôi chút cho nhận định ấy.
Đôi mắt quái vật là đôi mắt mèo tròn như viên ngọc trai, dưới bóng tối lờ mờ của buổi trời chiều, nó càng lộ vẻ yêu dị.
Hắn đến gần Giản Ninh, bắt đầu đi vòng quanh cô, cẩn thận ngửi mùi trên người cô.
Giản Ninh đã từ bỏ ý định phản kháng: Thành thật mà nói, cô cũng không biết mình có thể phản kháng đến mức độ nào. Cô chỉ là người có chút ít thể lực, một người yêu thích súng ống, chứ không phải là nữ bộ đội đặc chủng.
Dưới tình huống này, cô không dám làm thú nhân tức giận.
Thú nhân vừa ngửi cô, vừa phát ra các loại tiếng gầm trong cổ họng, có lớn tiếng giận dữ, cũng có nhỏ giọng lẩm bẩm.
Còn có chút âm thanh quái dị, trong trẻo như tiếng chim hót, nhưng cũng có vẻ như chẳng giống thứ gì cả.
Thấy Giản Ninh mãi vẫn không đáp lại, hắn chí còn đưa tay tới kéo kéo môi Giản Ninh.
Rất hiển nhiên, là thú nhân này đang có ý muốn giao tiếp với cô.
Bọn hắn cũng có ngôn ngữ riêng sao?!... Đã phát triển đến giai đoạn giao tiếp rồi sao?
Trong đầu Giản Ninh bật ra vài suy nghĩ.
Cô mở miệng nhẹ giọng giải thích: “Ta nghe không hiểu lời ngươi nói”.
Mặt thú nhân lộ ra vẻ mờ mịt.
Giản Ninh lắc đầu.
Thú nhân lại bắt đầu lôi kéo ba lô của cô, Giản Ninh bèn cởi nó ra, đặt xuống đất.
Thú nhân bị động tác này làm cho sợ đến mức lui mạnh vài bước, lông mao trên đuôi xù ra như cây chổi, lông tơ trên lưng cũng dựng đứng lên.
Lập tức càng có vẻ cường tráng hơn.
Nhưng rất nhanh, dường như phát hiện thứ Giản Ninh ném xuống thứ gì đó, thì hình dáng càng trở nên bình thường hơn, liền bắt đầu thả lỏng.
Hắn bắt đầu đi tới đi lui xung quanh Giản Ninh, cái đuôi đung đưa trái phải với tốc độ nhanh trên phạm vi lớn, con ngươi không ngừng thay thổi, tròng mắt từ tròn biến thành thẳng, rồi lại từ thằng biến thành tròn.
Sau đó lại bắt đầu lôi kéo quần áo Giản Ninh.
Giản Ninh giật mình, nhưng sau đó cô phát hiện động tác của thú nhân rất dịu dàng.
Có vẻ như hắn chưa từng thấy qua quần áo, cho nên tò mò không biết đây là cái gì.
Giản Ninh rất phối hợp kéo phẹc – mơ – tuya xuống, cởϊ áσ khoác ra.
Thú nhân rất nhanh liền cầm lấy áo khoác, tính bắt chước bộ dạng cởϊ áσ khoác của Giản Ninh, trùm cái áo lên người.
Nhưng dáng người hắn to lớn, dẫu áo khoác của Giản Ninh khá rộng rãi, nhưng đối với thú nhân mà nói thì vẫn rất nhỏ bé.
Thú nhân làm thế nào cũng không xong.
Giản Ninh có ý tốt, ra hiệu muốn mặc giúp thú nhân.
Thú nhân nhất thời lùi đi vài bước, căng thẳng nhìn Giản Ninh, đuôi lại dựng lên.
Rất nhanh, hắn lại thả lỏng hơn, hình như đã biết Giản Ninh không có ác ý.
Giản Ninh có thể đến gần thú nhân để mặc áo cho hắn.
Thú nhân mặc áo của Giản Ninh vào, cho dù rất chật, nhưng có lẽ vẫn cảm thấy mới mẻ, nhìn chung quanh, cổ họng phát ra tiếng hổn hển.
Đây hẳn là hắn đang vui vẻ.
Tiếp theo lại tỏ ý muốn Giản Ninh cởϊ qυầи.
Giản Ninh rất kiên nhẫn nghe lời.
Rất may là thời tiết nơi này rất ấm áp, cô cởi cởϊ qυầи cũng không thấy rét lạnh.
Nhưng có vẻ như thú nhân không có ý muốn mặc quần – chỉ cần nhìn sơ qua cũng đủ thấy chiếc quần kia rất nhỏ bé so với hắn.
Hắn bắt đầu hào hứng quan sát mông Giản Ninh, thậm chí còn kéo kéo qυầи ɭóŧ của Giản Ninh ra kiểm tra. Giản Ninh rất nhanh đã hiểu ra: Thú nhân đang tìm cái đuôi.
Đương nhiên là thú nhân không thể tìm được thứ hắn muốn. Sau đó, hắn lại bắt đầu sờ soạng đầu Giản Ninh.
Đôi tai... Giản Ninh cũng bắt đầu nhón chân tìm kiếm tung tích đôi tai của hắn.
Cô tìm được một đôi tai tròn tròn nho nhỏ, giống như tai báo.
Cô ra hiệu cho thú nhân chạm vào sườn mặt mình(*), lại chỉ chỉ đỉnh đầu thú nhân.
(*)Ý là Giản Ninh bảo thú nhân chạm vào chỗ tai mình đó ạ.
Thú nhân lại phát ra âm thanh hổn hển như tiếng cười.
Hắn lại vẫy vẫy cái đuôi vừa đen vừa thô, quét ra một trận kình phong.
Cuối cùng Giản Ninh cũng biết cô bị cái gì đập cho choáng váng.
Hình như chiếc đuôi chính là vũ khí mạnh mẽ của thú nhân.
Thú nhân lại bắt đầu kiểm tra lưng Giản Ninh, còn tò mò lục lọi áo sơ mi của cô.
Ê, đó cũng không phải là da ta có được không...
Giản Ninh lệ rơi đầy mặt, im lặng chịu trận.
Rất hiển nhiên, năng lực quan sát của thú nhân vẫn rất sắc bén, nó có vẻ hứng thú khác thường với sự khác nhau giữa thân trên và thân dưới của Giản Ninh. Hai tay lúc thì cọ cọ chân Giản Ninh, lúc thì lại chuyển qua vuốt lên vuốt xuống áo sơ mi, tìm kiếm cảm giác khác biệt. Sâu trong yết hầu còn không ngừng phát ra tiếng gru gru trầm thấp.
Tiếng gru gru hình như đại biểu cho sự tò mò.
Giản Ninh âm thầm nghĩ.
Rốt cuộc, thú nhân phát hiện lớp da này có thể trút bỏ, hắn đưa tay tìm đến nơi vạt áo dán sát vào da.
Giản Ninh rất chủ động cởϊ áσ sơ mi, hành động này lại dọa thú nhân sợ hãi, hắn liên tục lui ra sau mấy bước, cảnh giác nhìn Giản Ninh, phát ra tiếng gào thét chói tai.
Có điều lúc này sự cảnh giác của hắn cũng biến mất rất nhanh, vì dường như thú nhân phát hiện đồng loại này trừ bộ ngực và vùng tam giác, cũng như màu lông đặc biệt, thì còn lại không có gì là không giống với hắn.
Hắn chuyển qua quan sát lưng Giản Ninh thật lâu, còn tò mò vỗ về chơi đùa mái tóc dài của cô.
Không có lông, không có đuôi, trên đầu không có lỗ tai.
Giản Ninh mặc niệm dưới đáy lòng.
Cô phát hiện móng tay thú nhân rất nhọn và sắc.
Không có móng tay sắc nhọn....
Mình và thú nhân dường như có sự khác biệt rất rõ ràng.
Nếu như lúc đầu thú nhân hoài nghi Giản Ninh và hắn có chung tiếng nói, thuộc cùng một loài sinh vật.
Thì lúc này hẳn là đã có thể xác định hai người đến từ hai chủng tộc khác nhau chứ?
Thú nhân sẽ... Sẽ gϊếŧ chết cô sao?
Thú nhân nhìn chằm chằm Giản Ninh, ánh vàng kim càng lan rộng trong hai mắt giống như mắt mèo, màu đen của con ngươi không ngừng mà khuếch trương, rồi thu nhỏ lại.
Hình như hắn cũng đang do dự.
Giản Ninh dùng hết toàn bộ ý chí của bản thân, khiến cho mình bình tĩnh lại.
Hắn không có ác ý, hắn không có ác ý.
Cô lặng lẽ lẩm bẩm dưới đáy lòng.
Không có súng, thì hành động phản kháng, có vẻ chỉ càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng thù địch của thú nhân phải không?
Muốn làm thân, phải thả lỏng.
Cứ nghĩ thế, nhưng Giản Ninh vẫn không cách nào thả lỏng hoàn toàn. Cô chỉ có thể đờ người đối mặt với thú nhân.
Từ trong cổ họng thú nhân phát ra một chuỗi âm thanh trầm thấp, là tiếng rù rù hài lòng.
Sau đó, hắn bổ nhào về phía Giản Ninh, vật cô ngã xuống đất.
Giản Ninh nhắm mắt lại theo bản năng, chờ đợi chuyện kế tiếp.
Dù là chết hay ra sao đi nữa, cô tựa hồ đều có thể chấp nhận.
Thành thực mà nói, đây quả là một cảm giác tồi tệ.
Mà quả thực cô cũng có thể đợi được đến tận khi: thú nhân bắt đầu liếʍ cô.
Không ngừng, tập trung, liên tục liếʍ lưng cô.
Nước bọt ấm áp rất nhanh đã tụ lại trên lưng Giản Ninh, đồng thời, cái đuôi cũng bắt đầu cao thấp lướt nhẹ trên lưng cô.
Giản Ninh phát hiện hình như thú nhân đang... trấn an cô?
Dường như trên đầu lưỡi thú nhân có một lớp xước mang rô, dù không dựng thẳng lên, nhưng cảm giác vẫn cứ thô ráp, Giản Ninh rất nhanh đã cảm thấy sau lưng truyền tới từng cơn đau đớn.
Cô bắt đầu lấy can đảm giãy dụa, còn thú nhân thì nhất thời gia tăng tốc độ liếʍ láp.
Liếʍ láp để thể hiện tình cảm sao...?
Giản Ninh suy xét thật lâu, sau đó tăng thêm can đảm bắt đầu bắt chước tiếng hổn hển của thú nhân.
Sức liếʍ của thú nhân dần dần yếu đi, cái đuôi to xù lông lướt nhanh trên lưng cô, lưng Giản Ninh cũng vì thế mà dần thả lỏng.
Quả nhiên, thú nhân có vẻ rất cao hứng, cũng phát ra một tràng tiếng hổn hển.
Xem ra, thú nhân hẳn là xem cô như đồng loại nhỉ?
Có phải trong chủng tộc thú nhân, liếʍ lưng là một loại thân thiết, bày tỏ sự dỗ dành?
Mặc kệ như thế nào, có lẽ Giản Ninh đã làm đúng.
Sau khi Giản Ninh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, thú nhân liền buông Giản Ninh ra.
Riêng bản thân hắn thì nằm sấp trên mặt đất, đuôi lắc lư nhè nhè.
Thật giống một... người giống mèo?
Hay là mèo giống người?
Giản Ninh ngơ ngác nhìn chăm chăm vào thú nhân.
Thú nhân đợi một lát, rất nhanh lại nhảy dựng lên, liếʍ liếʍ lưng Giản Ninh.
Sau đó lại nằm úp sấp xuống đất, mạnh mẽ lắc lư chiếc đuôi.
Giống như một con mèo lớn đang chờ đợi được dỗ dành...
Giản Ninh bừng tỉnh ra.
Cô thuận thế đưa tay lên lưng thú nhân, cách lớp áo, bắt đầu vuốt lông cho thú nhân.
Từ yết hầu thú nhân vọng ra tiếng ừng ực lớn, mắt nhắm hờ, đuôi chậm rãi lắc lư trái phải.
Rất nhanh, hắn lại nhảy người lên ý đồ muốn tránh thoát món áo sơ mi bó thật chặt đó.
Giản Ninh chạy nhanh tiến lên giúp thú nhân cởϊ áσ ra. Lúc này đây, thú nhân không có ngăn cản. Ngồi nhìn Giản Ninh khoác áo sơ mi lên, nhưng Giản Ninh đang dự định mặc quần vào thì đã bị hắn ngăn cản.
Xem ra, thú nhân chính là không muốn để Giản Ninh không còn lý do nào để tiếp cận hắn nữa.
Giản Ninh ngoan ngoãn để hai chân trần, làm cái lược giúp thú nhân vuốt lông trên lưng.
Bộ lông trên lưng thú nhân xoắn xuýt mà hỗn độn: Rất hiển nhiên, một mình hắn thì không có biện pháp nào để tự mình vuốt lông.
Giản Ninh không thể không dùng sức gỡ ra những mối thắt trên bộ lông, mà điều này khiến cho thú nhân phát ra âm thanh ừng ực trong cổ họng càng lúc càng lớn.
Bầu trời dần dần chuyển sang đến đêm đen, ánh mắt thú nhân đã hoàn toàn khép lại.
Giản Ninh có thể cẩn thận đánh giá kỹ thú nhân.
Lúc thú nhân mở mắt lên, cô cũng không dám làm ra động tác quá lớn.
Hình thể của thú nhân hoàn toàn là cấu tạo của động vật linh trưởng.
Có lông mềm và lỗ tai trên đỉnh đầu, cái đuôi lại là vật rất linh động.
Lông tơ ngắn màu đen mềm như nhung theo gáy bắt đầu một đường đi xuống, vừa ngắn vừa thô, xoắn xuýt mà hỗn độn. Đầu giống với loài người cũng đều có tóc.
Ở phía cuối phần đuôi của xương sống, vươn ra một chiếc đuôi dài, bây giờ chính là đang nhàn nhã lắc trái lắc phải, chứng minh rõ thú nhân vẫn còn chưa ngủ.
Còn có vật bị đè ép ở dưới thân... Cơ quan sinh sản.
Giản Ninh vừa nhìn một cái liền đỏ mặt.
Mặc dù vẫn còn mang tỉ lệ của loài thú nhưng từ hình thái mà nói thì, đều đã rất tiếp cận với loài người rồi.
Nhìn từ bên phía cạnh khuôn mặt, khuôn mặt loài người của thú nhân thật ra đã rất giống với con người. Nhắm chặt hai mắt lại, hắn thoạt nhìn xem ra quả thực chính là một người đàn ông trẻ tuổi bình thường, mũi cao mắt sâu, môi nhỏ bé.
Nhưng môi hắn hơi hơi mở ra, có thể mơ hồ nhìn thấy được răng nanh bén nhọn.
Giản Ninh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ba lô của mình.
Trong ba lô có một con dao dài sắc bén.