Edit: Thẩm Thiên Lăng
Sở Thiếu Khuynh đã thật lâu không có một giấc ngủ ngon, là từ khi bắt đầu bị phản bội, hay từ khi con người ngày càng ít, anh cũng không nhớ rõ.
Ý thức luôn phải giữ tỉnh táo cao nhất, là một trong những yếu tố giúp anh sống sót trong mạt thế, xuyên đến thời đại này, quy luật như vậy luôn được duy trì trong mấy ngày qua, giấc ngủ ngon tối qua ngoài ý muốn làm anh không yên tâm.
Mưa vẫn rơi, Sở Thiếu Khuynh từ trong lều đi ra, thấy Tư Lạc Khắc đang do dự trước lều của anh, sắc mặt tái nhợt, trông có vẻ suy yếu.
“Đội trưởng.”
Tư Lạc Khắc thấp thỏm gọi, thấy Sở Thiếu Khuynh sắc mặt bất biến, lẩm bẩm nói:
“Hôm qua tôi bị nóng đến choáng váng đầu, tôi nguyện ý giao súng đưa cho Tây Trạch.”
Các thành viên đã tỉnh lại ngồi cạnh đống lửa quay đầu nhìn về phía Tư Lạc Khắc, trầm mặc.
“Ngoại trừ việc Tây Trạch bắn ra phát súng kia, cậu có biết nguyên nhân nào khác khiến cậu phải đổi súng không?”
Sở Thiếu Khuynh từ trước đến nay không thích giải thích, khó được hiện tại mở miệng, ánh mắt nhu hòa:
“Chúng ta phải sinh tồn ít nhất 3 tháng, súng laser năng lượng có hạn, không có cơ hội giúp cậu luyện bắn, cho nên chúng ta cần sử dụng nó một cách tốt nhất, hiểu không?”
Con người sống ở thời đại hòa bình vẫn còn quá yếu đuối, mà hòa bình này là thứ anh từng hy vọng.
Tư Lạc Khắc là người anh ở cùng nhiều nhất sau khi tỉnh lại, anh nguyện ý bao dung, rốt cuộc thì con người vẫn thật sự rất đáng yêu.
Mọi người vây quanh đống lửa: Rõ ràng đội trưởng nhìn Tư Lạc Khắc với ánh mắt hiền từ của một người cha già, nhưng sao tôi lại thấy lạnh sống lưng thế này?
Tư Lạc Khắc sắc mặt tái nhợt gật đầu, rốt cuộc có nghe vào hay không chỉ có chính cậu ta biết.
Sở Thiếu Khuynh đi đến bên hồ nước rửa mặt, sau đó đi tới cửa hang đi đi lại lại, nên không để ý tình hình, trở lại bên đống lửa.
Phong Dĩnh đã nướng xong thịt bưng lên, còn rót canh gừng.
“Uống quá nhiều canh gừng sẽ bị nóng trong.”
Sở Thiếu Khuynh đem canh gừng đẩy về phía Phong Dĩnh, anh rót một bát nước ấm:
“Thịt nướng không tồi, về sau giao cho anh.”
“Nhưng mà.” Sở Thiếu Khuynh nghiêng người đến gần Phong Dĩnh, trầm giọng nói vào tai hắn:
“Tôi không thích những chuyện xảy ra ngoài tầm kiểm soát của mình, kể cả ngủ say.”
Bàn tay đang nướng thịt cứng lại, Phong Dĩnh quay đầu, đυ.ng phải ánh mắt lạnh lùng của Sở Thiếu Khuynh, hắn lười biếng cười, vô tội chớp chớp mắt:
“Đội trưởng, ngày hôm qua tôi đã cứu anh một lần.”
Sở Thiếu Khuynh liếc nhìn hắn một cái, cười nửa miệng.
Phong Dĩnh chống cằm cười với Sở Thiếu Khuynh nói:
“Anh nợ tôi một lần, coi như hòa.”
Ăn xong bữa sáng, phòng phát sóng trực tiếp cũng mở ra, người xem tiến vào liền kêu rên, mọi người liên tiếp bình luận muốn phòng phát sóng trực tiếp mở ra 24 giờ.
Lúc này Sở Thiếu Khuynh không có ý định cùng phòng phát sóng trực tiếp giao lưu, anh chăm chú lắng nghe, là âm thanh dã thú gầm gừ, mơ hồ có điểm không thích hợp.
“Làm sao vậy?”
Phong Dĩnh thấy vẻ mặt ngưng trọng của Sở Thiếu Khuynh.
“Không có gì.”
Sở Thiếu Khuynh thấy những người khác cũng nhìn lại đây, lắc đầu, nói:
“Bắt đầu phân công nhiệm vụ hôm nay.”
“Mỹ Hi đi xung quanh trong hang động xem có rau dại không, Phỉ Bích làm cây đuốc, Tư Lạc Khắc đem thịt thằn lằn dư lại nướng thành thịt khô.”
“Đội phó và Tây Trạch làm áo tơi.”
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp:?
[Từng chữ tôi đều biết, nhưng gộp thành một câu lại không hiểu có ý gì.]
[Đuốc? Áo tơi? Là cái gì?]
[Mấy lầu trên là người thành phố, người nhà quê chúng tôi biết ngọn đuốc, vật chiếu sáng đường đi hôm qua đội trưởng dùng quần áo làm chính là nó. Nhưng mà áo tơi, người dân quê cũng không hiểu.]
Ngày hôm qua Sở Thiếu Khuynh làm cây đuốc Phỉ Bích có chú ý, lập tức đi đến đống gỗ chọn cành khô, nhanh chóng làm ra một cái.
Sở Thiếu Khuynh tiếp nhận cây đuốc để kiểm tra, có một cái nhìn mới đối với Phỉ Bích, xem ra dù cho làm cái gì, năng lực học tập của cô ấy cũng khá cao.
[Là một chuyên gia sinh tồn nơi hoang dã, tôi muốn nói rằng, nếu không có dầu hỏa, mảnh vải sẽ nhanh chóng cháy hết, lúc đó nhất định lửa sẽ tắt.]
[Ha ha, với tư cách là nười chứng kiến ngọn đuốc vẫn luôn cháy ngày hôm qua, tôi đặc biệt muốn nói với lầu trên, bạn không hiểu đội trưởng.]
[Ôi chao, thần nói có lửa, nên lửa tới.]
“Anh ấy nói quả thật không sai.”
Sở Thiếu Khuynh đột nhiên vả mặt, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp: Mặt đau quá.
[Đội trưởng, cầu giải thích.]