Edit: Thẩm Thiên Lăng
Một lúc sau, mọi người quay lại, Sở Thiếu Khuynh bảo Mỹ Hi cầm một cái đùi đi cắt thành từng miếng.
“Đội trưởng, tôi muốn ăn!”
Mỹ Hi không dám nhìn cái đùi kia, trong đầu cứ hiện lên bộ dạng xấu xí của con thằn lằn, dạ dày ẩn ẩn đau, muốn nôn.
“Có đói không?”
Bây giờ áng khoảng đã là buổi chiều, trừ Sở Thiếu Khuynh, Phong Dĩnh và Tây Trạch đã ăn nhộng ong ra, ba người còn lại cũng chưa ăn gì, không đói mới lạ.
Mỹ Hi rưng rưng gật đầu.
Sở Thiếu Khuynh cười nói:
“Chúng ta chỉ có đồ ăn như này thôi, đi cắt đi!”
Mỹ Hi đứng bất động, cánh môi trắng bệch.
Phỉ Bích vốn luôn có cảm giác tồn tại thấp tiến lên một bước, cầm lấy đùi thằn lằn, đi đến một bên ngồi xổm xuống cắt miếng.
Chỉ trong hai ngày, lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đã bùng nổ đến mức kinh người. Hai người đội trưởng và đội phó đã có fan của riêng mình.
Tư Lạc Khắc thì vẫn có nhiều người hâm mộ từ trước, Tây Trạch nhờ vào phát súng hôm nay cũng chiếm được hảo cảm của nhiều người xem.
Phỉ Bích biết Mỹ Hi hay làm nũng, lớn lên xinh đẹp, đội trưởng thích cô ấy hơn. Khi đổi xe với Tư Lạc Khắc, nhẽ ra cô mới là người cùng xe với đội trưởng, nhưng đội trưởng lại đổi cô ấy thành Mỹ Hi. Sự sắp xếp này đã làm cho Mỹ Hi nhận được nhiều sự chú ý hơn, mà cô, ngày càng bình thường.
Cô muốn nổi tiếng, cô không muốn làm người mẫu tuyến 18 nữa.
Phỉ Bích chủ động làm Sở Thiếu Khuynh có điểm ngoài ý muốn, nhưng đó cũng là chuyện tốt.
Sở Thiếu Khuynh dùng một ống tre đựng bảy phần nước, cho vào đó vài lát gừng rồi để lên trên lửa đun.
Sau đó, đặt miếng đá hoa cương lên trên hai cục đá, bên dưới đào một cái hố nhỏ, đem lửa dời xuống hố, thêm củi.
Chờ miếng đá bắt đầu nóng lên, Phỉ Bích đã cắt xong một cái đùi, Sở Thiếu Khuynh lại đưa một miếng thịt bụng cho cô, bảo cô lọc mỡ và cắt thành miếng.
Ướp thịt đã được cắt với gia vị rồi để sang một bên.
Còn dư lại một cái đùi, Sở Thiếu Khuynh dùng dao khứa vài vết. Đặt cái đùi lên trên lá chuối, thêm ớt băm, hồ tiêu rừng, vài lát gừng và bột băng tinh thảo rồi để Phong Dĩnh xoa đều gia vị.
[Những lá chuối này thật hữu dụng, lúc thu dọn hành lý, tôi còn thắc mắc đội trưởng muốn nhiều lá chuối như vậy để làm gì! Giờ thì tui hiểu rồi.]
[Giống lầu trên, đội trưởng nhà tui thật thông minh!]
[Những thứ ướp trên đùi con thằn lằn là gì vậy, tôi không nhận ra thứ gì cả, có độc không vậy?]
[Lầu trên chắc vào phòng phát sóng trực tiếp sau đúng không, thứ nhọn nhọn kia là ớt cay, viên nhỏ nhỏ kia là hồ tiêu rừng, miếng kia là gừng dại, còn bột kia là bột băng tinh thảo. Tất cả những thứ này tôi đã tra trên tinh võng, thật bội phục đội trưởng hiểu biết rộng, nhận biết được nhiều thứ.]
Trong phòng phát sóng trực tiếp có người hỏi, liền có người phổ cập khoa học, còn có người nói về hai trận chiến lúc trước, miêu tả sinh động cảnh Sở Thiếu Khuynh chiến đấu đẫm máu như thế nào, cuối cùng kết luận: Đội trưởng là người tôi thấy mạnh nhất, mạnh nhất quả đất.
Bộ dạng sùng bái này làm những người xem mới cảm thán: Giả, quá giả, chắc chắn là fan não tàn!
Đối với những lời này, một fan cũ tỏ vẻ: Ha, thời gian sẽ dạy chúng ta làm người.
[Vẫn là nên xem đội phó xoa thịt đi!]
[Đúng vậy, nhìn kỹ thuật của đội trưởng, thật lão luyện, không hiểu sao lại chờ mong, tuy vẫn cảm thấy hơi ghê ghê. P/S: Thứ này thật sự không thể ăn!]
[Sinh tồn nơi hoang dã có người từng nói thịt thằn lằn rất ngon, nhưng mà thứ mà bình thường ăn là con thằn lằn to bằng ba ngón tay, so với con của đội trưởng còn kém nhiều.]
[Tôi mới tới, nghe nói nơi này có chiến đấu với thằn lằn cổ đại khổng lồ phải không? Ai thắng vậy?]
“Đội phó, xiên thịt vào một cành cây đem đi nướng đi.”
Sở Thiếu Khuynh thấy hắn xoa gần như là ổn rồi, nói dừng. Anh dùng tay kiểm tra nhiệt độ của miếng đá, thấy đã nóng, đem mỡ mà Phỉ Bích đã lọc ra đặt lên trên miếng đá, xèo một tiếng, khói bốc lên.
Sở Thiếu Khuynh dùng đũa gỗ đảo thịt mỡ, trong chốc lát, mùi thơm tỏa ra, mỡ cũng chảy ra đầy phiến đá.
Kẹp một miếng thịt đã ướp tốt lên trên miếng đá sáng bóng mỡ, nhiệt độ cao khiến miếng thịt chín ngay một nửa, lật mặt còn lại nướng. Mỡ theo từng thớ thịt tươi ngon chảy xuống, xèo xèo.
Miếng thịt được nướng chín vàng ươm, mùi tiêu cay nồng đậm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm giác thèm ăn, khiến mọi người đồng loạt chảy nước miếng.
Sở Thiếu Khuynh kẹp miếng thịt lên, đưa vào miệng trước ánh mắt tỏa sáng của mọi người. Bên ngoài cháy xém, bên trong mềm ẩm, vị ớt và tiêu hòa quyện với thịt tươi ngon, trong miệng tràn ngập vị cay và mặn, thật thơm ngon, hoàn mỹ. Sở Thiếu Khuynh lại lấy một miếng khác, đầu cũng không ngẩng lên, nói:“Bỏ việc đang làm lại, đến ăn đi!”
“Đội trưởng, chúng em mới làm được có sáu cái bát thôi.”