Edit: Thẩm Thiên Lăng
Sở Thiếu Khuynh nghe được âm thanh, lập tức xác nhận. Dựa vào vết bò vừa rồi, hình dáng cơ thể rất giống cá sấu ở thế kỷ 21, có răng, lực cắn cũng kinh người.
Bây giờ trời đã tối, không thể nhìn rõ bên trong hang, đi vào quá nguy hiểm, muốn gϊếŧ nó thì tốt nhất nên dụ nó ra khỏi hang.
Phong Dĩnh đang canh gác, trố mắt nhìn người đột nhiên bước ra đứng giữa cửa hang.
Một tay cầm trường thương, tay kia lấy một hòn đá ném vào trong, khóe miệng mang lên ý cười, bùm một tiếng, hòn đá bay vào, trong hang vang lên âm thanh.
“Ra đây tâm sự nào!”
Toàn thân anh đã ướt đẫm, nước mưa rơi trên đầu, chảy xuống mặt anh. Vết máu trên áo sơmi bị nước mưa làm lem luốc, đáng lẽ phải trông chật vật, lại ngoài ý muốn thản nhiên tự đắc, đặc biệt kiêu ngạo.
Phong Dĩnh thầm buồn cười, hắn không tận mắt chứng kiến trận đấu cùng gấu trắng, nhưng trên không trung gϊếŧ chim dơi chỉ với một đòn. Sự tàn ác như vậy không phải là điều mà người bình thường có thể đạt được. Đặc biệt khi máu trong con mồi phun ra, hắn thấy từ kính chiếu hậu trong đôi mắt của anh ánh lên sự khát máu.
Người như vậy, chắc chắn đã phải đi qua hàng ngàn vạn xác chết, mới có thể luyện ra sự bình tĩnh và thân thủ này, Sở Thiếu Khuynh, giống như một mê cung vậy.
“Tê tê!”
Sở Thiếu Khuynh nhướng mày, anh đã mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng đen tối từ trong hang, nhếch khóe miệng.
Anh lại cầm một viên đá, lần này anh ném chính xác vào người con thằn lằn, khiến nó phát ra âm thanh cảnh cáo, rì rầm mà kêu.
Sở Thiếu Khuynh nghiêng đầu, như vậy mà vẫn có thể nhịn? Vèo!
Lại là một viên!
Xào xạc, xào xạc......
Bên trong vang lên âm thanh bò lổm ngổm, nhưng con thằn lằn vẫn không ra ngoài.
Bên trong vang lên âm thanh bò lổm ngổm, nhưng con thằn lằn vẫn không ra ngoài.
Lúc này phòng phát sóng trực tiếp cũng rất khẩn trương, không ngừng có người gọi điện cho tổ chương trình, cũng có người kêu anh mau lui lại, tuy nhiên khi nhìn thấy Sở Thiếu Khuynh liên tục ném đá vào hang, khiến con thằn lằn kêu lên nhưng lại không ra ngoài, mọi người không khỏi bật cười.
[Ờm, cùng dã thú tranh tổ thật sự được chứ! Thương!]
[Phốc, đội trưởng đây là vạn vật đều không sợ sao? Đội trưởng cố lên!]
[Ha ha, nhớ lại con gấu trắng và đàn chim dơi lúc trước, đội trưởng đây là chuẩn bị thống lĩnh khu rừng này đúng khum?]
[Đội trưởng của đội này thật quá kiêu ngạo! Cùng cự thú đối đầu trực tiếp, đây là đặt cược sinh mạng của những người khác hay sao?]
[Giống lầu trên, quá nguy hiểm, đây chính là mạng người, xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm?]
[A, nó ra rồi!]
Phòng phát sóng trực tiếp kêu sợ hãi một tiếng, mọi người nhìn thấy có một cái đầu nhọn màu xám xanh, hình tam giác vươn đầu ra khỏi hang. Nó thè đầu lưỡi đỏ tươi tanh nồng, phát ra âm thanh tê tê, toàn thân bao trùm bởi vảy, thân thể to lớn bò ra ngoài.
Khi ánh mắt nó chạm với Sở Thiếu Khuynh, nó gầm lên một tiếng giận dữ, hơn phân nửa thân thể còn ở trong hang động.
Sở Thiếu Khuynh chậm rãi lùi về phía sau, hòn đá trong tay vẫn chưa dừng lại, lại một viên nện thẳng vào trán con thằn lằn.
“Tê!!!!”
Cuối cùng cũng đem con thằn lằn chọc giận, nó tức giận gầm lên một tếng ngắn, há cái miệng to lớn, láo nhanh tới.
“A!”
Phòng phát sóng trực tiếp và mấy thành viên trong đội phía sau đồng thời hét lên. Con thằn lằn lớn quá nhanh, răng cưa sắc nhọn trực tiếp tấn công vào đầu Sở Thiếu Khuynh, mắt thấy sắp cắn trúng, Sở Thiếu Khuynh vung trường thương đập vào mặt con thằn lằn, khiến nó ngã lăn sang vũng nước bên cạnh.
Phong Dĩnh nhân cơ hội nhảy lên sau lưng con thằn lằn, đam dao vào trán nó, leng keng một tiếng, con dao văng ra khỏi lớp vảy mà không gây ra bất kỳ tổn hại nào với nó.
Con thằn lằn há to miệng rộng, gầm gừ, lắc mạnh thân thể, như muốn rũ bỏ thứ trên lưng, đồng thời nó quay đầu muốn cắn xé Phong Dĩnh ở phía sau.
Một mũi thương từ bụi cỏ phía dưới đâm thẳng vào hàm dưới của con thằn lằn, máu tươi văng tung tóe, nhuộm đỏ mặt đất.....
“Tê, tê!”
Thằn lằn hét thảm một tiếng, sống lưng dùng sức vùng vẫy, Phong Dĩnh ngã xuống, nó giơ chân cố gắng kéo xuống thứ đâm vào cổ họng mình, thân thể to lớn, cái đuôi nhanh chóng vung, phát ra tiếng kêu thê lương.
Sở Thiếu Khuynh đương nhiên sẽ không để nó thực hiện được, rút ra dao găm trên người, nhảy lên khỏi mặt đất, nhảy lên lưng con vật, nắm lấy vảy của nó, dùng con dao sắc đâm vào nó, trượt chân, lập tức bị văng ra ngoài, anh lăn trên mặt đất hai vòng, đầu anh bị đập vào tảng đá lập tức ngất đi.
Con thằn lằn giận dữ rít lên, lao về phía Sở Thiếu Khuynh đang bất tỉnh, móng vuốt bén nhọn giơ lên trước ngực anh, dẫm xuống.....
“Đội trưởng……”