Edit: Thẩm Thiên Lăng
Tư Lạc Khắc gật đầu, lấy ra súng laser, đi theo phía sau Sở Thiếu Khuynh. Phong Dĩnh đột nhiên gọi anh lại, đưa khẩu súng cho anh:
“Cầm lấy.”
Sở Thiếu Khuynh không nhận, nhìn bên ngoài hẻm núi thường có chim ưng bay qua, cười nói:
“Có rảnh thì bắn hạ hai con chim ưng xuống cho tôi.”
Phong Dĩnh:……
Mang theo Tư Lạc Khắc rời đi, mục tiêu của Sở Thiếu Khuynh là tiến vào hẻm núi bên cạnh, kiểm tra tình hình bên trong.
Những tảng đá được bao trùm bởi các lớp rêu xanh, có những vũng nước nhỏ dưới những tảng đá, có thể thấy một số con nòng nọc bơi qua bơi lại, những con ếch nhảy xung quanh.
Hẻm núi này được tạo thành do sự chuyển động của vỏ hành tinh, thường sẽ có sông, nếu không có, nhất định phải có dòng chảy ở đâu đó.
Chỗ bọn họ đến mặt đất rất khô ráo, có nghĩa là nước chảy về phía trước, theo định luật, khả năng cao phía trước là vùng đầm lầy.
Một khi tiến vào vùng đầm lầy, thức ăn đặc biệt quan trọng.
“Đội trưởng, đó là, đó là ngựa vằn à?”
Tư Lạc Khắc đột nhiên ghé sát vào tai Sở Thiếu Khuynh thì thầm, chỉ vào nơi có tiếng động phía trước.
Sở Thiếu Khuynh nhìn qua, hít một hơi, thấp giọng nói:
“Cậu cần phải xem lại kiến thức về động vật của mình đấy.”
Cách đó không xa, một con gấu màu trắng lưng có đốm đứng lên, thân gấu cao ít nhất 5 mét. Theo Sở Thiếu Khuynh biết, đây hẳn là một con gấu trắng.
Nhưng gấu trắng bình thường chỉ cao khoảng 2 mét, con gấu này là ăn thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn lên à? Hơn nữa nơi này hẳn là rừng rậm nhiệt đới, tại sao lại xuất hiện một con gấu chỉ có ở Bắc Cực? Lớp lông trắng của nó tại môi trường rừng hoang dã này sẽ không trở thành mục tiêu bị săn?
Chẳng bao lâu sau, con gấu trắng đã trả lời cho Sở Thiếu Khuynh biết tại sao nó không trở thành mục tiêu bị săn. Khi nó đứng thẳng lên, lộ ra một gương mặt gấu lớn, trong miệng nó đang cắn một con cự thú có sừng trông hơi giống con hổ, máu tươi vẫn đang chảy ra.
Quả nhiên, hành tinh này không thể dùng kiến thức sinh học của trái đất đến xem xét.
[Má ơi, đội trưởng, mau nằm xuống giả chết đi.]
[A a a, đội trưởng sắp bị ăn thịt rồi, mau gọi đội phó.]
Sở Thiếu Khuynh chậm rãi cởi trường thương phía sau lưng, bảo vệ Tư Lạc Khắc sau lưng để cậu rút lui.
“Rắc!”
Gấu trắng giơ tay tóm lấy con hổ biến dị, dùng lực cắn kinh người đem con hổ xé thành hai mảnh, Sở Thiếu Khuynh thậm chí còn nghe được tiếng xương con hổ biến dị đứt gãy.
Ánh mắt nó chậm rãi nhìn qua, bỗng nhiên đối mặt với Sở Thiếu Khuynh, nó đột nhiên ném xuống con hổ biến dị trong miệng, nhấc chân nhanh chóng đi tới, thân thể to lớn dẫm trên mặt đất cảm giác được chấn động.
“Chạy mau!”
Sở Thiếu Khuynh hô to một tiếng, chạy vài bước lại quay lại, chợt nhớ tới mọi người đang ở phía đó, anh vươn tay kéo Tư Lạc Khắc đang chạy bên cạnh:
“Hướng này.”
Hai người chuyển hướng nhanh chóng, chạy về phía rìa hẻm núi, bởi vì có nhiều tảng đá, còn có nhiều rêu khiến bọn họ không thể chạy nhanh hơn.
Tư Lạc Khắc trượt chân mấy lần thiếu chút nữa thì ngã, bởi vì suốt quãng đường chỉ tập trung chạy, không chú ý đến chân đã bị thương.
Nhưng cậu lại không dám kêu ra tiếng.
[a a a, nó đang đến, chạy nhanh!]
Phòng phát sóng trực tiếp là quay chính diện hai người bọn họ, cho nên người xem trong phòng đương nhiên là nhìn thấy cả người và phía sau của hai người. Con gấu trắng trông như cũng đang lao về phía khán giả, vô số người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên chạy như điên từ trong nhà ra ngoài.
Ngay cả những người bình tĩnh cũng sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, gần như bật khóc khi nhìn thấy con gấu trắng di chuyển lúc nhanh lúc chậm.
Đi theo Sở Thiếu Khuynh chạy Tư Lạc Khắc sắc mặt trắng đến đáng sợ, chân cậu đã bị thương, lại như không thấy đau đớn chút nào, cậu cảm thấy, tầm mắt đều ở trên người Sở Thiếu Khuynh chạy phía trước.
Chân đau đến mức không thể nói được gì.
Đội trưởng, sẽ vứt bỏ cậu ấy mất.
“A!”
Tư Lạc Khắc đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, ngã mạnh xuống đất, ngay khi cậu sắp chạm đất, một bàn tay đột nhiên vươn ra từ phía trước, túm cổ áo cậu nhấc lên.
Cậu đứng không vững, Tư Lạc Khắc ngã thẳng vào lòng ngực Sở Thiếu Khuynh.
Ôm lấy người trong ngực, tay anh nhanh chóng duỗi tới bên hông Tư Lạc Khắc, Sở Thiếu Khuynh rút súng, nhắm thẳng con gấu nổ súng.
“Ngao ô!”