"Ừm……"
Sự mềm mại và ấm áp bao trùm như lông vũ khiến Mặc Không không khỏi rêи ɾỉ.
Với sự trêu chọc như vậy, Mặc Không đã mất đi khả năng trả lời nàng một cách có ý thức, ham muốn của hắn mỗi lần trở nên không thể kiểm soát được dưới sự trêu chọc nhẹ nhàng của Tô Vãn Tình.
Mặc Không thở dài, không nhịn được nữa, ôm nàng như trước, đặt nàng lên giường.
Chính ham muốn mở rộng quần áo, cởi bỏ thắt lưng.
Tô Vãn Tình khẽ mỉm cười, vẻ mặt vẫn như cũ ngây thơ tò mò, nịnh nọt hỏi hắn: “Mặc Không, ngươi còn chưa trả lời ta?”
Mặc Không không nhịn được nói: “Nàng như vậy thì làm sao trả lời được?”
Tô Vãn Tình đột nhiên đưa tay ra sau gáy hắn.
Đẩy mạnh.... vào xương quai xanh của nàng.
Chôn vùi vào trong đó.
Sau đó với giọng điệu bối rối cùng ủy khuất, nàng thì thầm nhẹ nhàng vào tai hắn: "Vậy ta nên làm gì đây~?"
Mặc Không quay mặt lại, mím môi, trầm giọng khàn khàn nói: "Vậy... dập lửa đi."
Mặc Không hôn nàng.
Ham muốn giống như một con thú hoang đang càn quét, đối với một Phật tử không thể kiềm chế, kiểm soát hay tự chủ, chiếc áo cà sa mà hắn sắp cởi ra đã nhuộm màu của thế gian.
Vết sẹo trên đầu dường như đã nhạt màu đi, hắn không còn có thể đón nhận tấm lòng thánh thiện và kiên định của một đệ tử Phật giáo nữa, hắn chỉ có thể thoái hóa và chìm dưới lớp áo… của Tô Vãn Tình.
Tận hưởng niềm vui.
Tại thời điểm này.
Bên ngoài sấm chớp và mưa to, một nữ nhân đứng trong bóng tối, không cầm ô.
Mưa đã thấm qua quần áo và bám vào người nàng ta, làm nổi bật đường cong của nàng.
Một tia sét đánh xuống, khuôn mặt của nàng ta được phản chiếu rất rõ ràng trong bóng tối. Đôi mắt nàng luôn nhìn về một nơi, một giọng nói mơ hồ lọt vào tai, vẻ mặt của nàng ta đầy đau đớn, oán giận, buồn bã và nhẫn nại.
Nàng siết chặt thanh kiếm trong tay, nhưng chính động tác này đã khiến Mặc Không trong phòng nhận ra có điều gì đó bất thường.
Tô Vãn Tình đã hiểu được nguyên nhân biểu hiện của hắn, nàng há hốc miệng khó hiểu và hỏi: "Mặc Không, bên ngoài có người sao?"
“Ừm, chính là nữ nhân lần trước. Nàng ta có lẽ có khinh công thâm hậu, đó là lý do tại sao lần nào ta cũng khó nhận thấy sự hiện diện của nàng ta.” Mặc Không cau mày và vội vàng trả lời.
Bởi vì hắn đang đắm chìm trong những làn sóng ham muốn, hắn không muốn những người không liên quan làm phiền mình.
"Vậy ngươi có đuổi theo... ừm... hay không?" Tô Vãn Tình vừa thở vừa hỏi.
“Không đuổi theo.”
Mặc Không trả lời đơn giản và gọn gàng.
Ngay lập tức, hắn hôn nàng lần nữa.
Tô Vãn Tình đột nhiên đẩy hắn, chớp chớp mắt, cười nói: "Hay là... Chúng ta đi ra phía sau cửa đi?"
"Nghe theo nàng."
Mặc Không bị mê hoặc đến mức hoàn toàn mất đi khả năng hành động độc lập.
Mặc Không đỡ nàng ngồi dậy, vẫn như vậy ôm nàng rồi đi tới cửa.
Sau đó hắn hôn nàng tiếp.
Nữ nhân trong sân nhìn cánh cửa phát ra tiếng "Bụp!" Nàng nắm chặt thanh kiếm trong tay, vẻ mặt đầy tức giận, không ngừng nhìn chằm chằm vào cánh cửa ọp ẹp, chậm rãi đến gần.
Trong khoảng trống thông gió, Tô Vãn Tình tò mò nhẹ nhàng hỏi: “Nàng ta có tới không?”
“Gần đến cửa rồi.”
Mặc Không tiếp tục hôn nàng.
"Mặc Không, tại sao ngươi không... chào hỏi nàng ta?" Tô Vãn Tình tranh thủ thở dốc một lần nữa hỏi.
“Không có thời gian.” Mặc Không trả lời.
Tiếp tục hôn.
Trước đây Mặc Không tự hào là người điềm tĩnh, tự chủ, nhưng Tô Vãn Tình là đầu quả tim của hắn, khi hắn bị mắc kẹt sâu trong đó, vô vọng, không thể tỉnh lại, huống chi là không muốn tỉnh lại.
Cứ như vậy cả đời, không, hắn muốn đắm chìm như vậy ở kiếp này, kiếp sau và kiếp sau nữa.
Cho dù hắn có ngàn vạn quy tắc, vô số xiềng xích, dù biết mình nên làm gì không nên làm, nhưng khi Tô Vãn Tình xuất hiện, những thứ này giống như những tấm gương bị vỡ vụn xuống đất.
Và trong vô số tấm gương bị vỡ, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, đơn thuần, điềm đạm đáng yêu và xinh đẹp của Tô Vãn Tình là xuất hiện.
"Xoẹt!"
Mặc Không và Tô Vãn Tình đều nghe thấy tiếng rút kiếm bên ngoài cửa.
Khoảnh khắc tiếp theo.
"Phập!!"
Mặc Không bước ra khỏi cửa và dùng lòng bàn tay đập vỡ thanh kiếm trong tay nữ nhân kia, tuy nhiên, lúc này nàng ta đã che mặt bằng một tấm lụa đen.
Nữ nhân ở phía sau Mặc Không liếc nhìn Tô Vãn Tình, quần áo đang không chỉnh chu, ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế cạnh bàn, đặt một bàn tay ngọc lên một bên mặt, nghiêng đầu, bình tĩnh mỉm cười nhìn nữ nhân đó.
Tô Vãn Tình cảm giác như đang nhàn nhã xem một vở kịch thú vị, lại ngồi ghế VIP.
Tô Vãn Tình bỗng nhiên chậm rãi đứng dậy, đi về phía cửa, tựa người vào đó.
Mặc Không cảnh báo bằng giọng ấm áp: “Đừng để bị cảm lạnh.”
Tô Vãn Tình mỉm cười nhìn nữ nhân trong mưa, dùng giọng nói nhẹ nhàng đầy mê hoặc đáp lại Mặc Không: "Mặc Không, cẩn thận kẻo mắc mưa, lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục ~!"
“Được.” Mặc Không đáp lại.
Sau khi Tô Vãn Tình nói xong, nữ nhân kia nhìn Tô Vãn Tình như muốn gϊếŧ nàng.
Tô Vãn Tình vẫn giữ nụ cười ôn hòa, nàng thích bộ dáng này khiến người ta hận nhưng lại không gϊếŧ được nàng.
Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Võ công của nữ nhân này không cao lắm, chỉ khinh công là lợi hại, cộng với việc liên tục bị phân tâm, nàng ta đã bị Mặc Không đánh đến mức nôn ra máu.
Âm thanh sấm sét liên tục át đi âm thanh tranh đấu của họ.
Tô Vãn Tình đột nhiên nhẹ giọng nói với vẻ mặt đau khổ: "Mặc Không, đừng đánh nữa, nàng ta thật đáng thương ~!"
Mặc Không ngay lập tức dừng lại sau khi nghe lời nói của nàng.
Nữ nhân kia đột nhiên không thể tin vào mắt mình, cười lạnh nói: "Trữ vương gia quyết đoán như vậy, khi nào lại nhận mệnh lệnh từ một nữ nhân như vậy?"
“Tất nhiên ta sẽ nghe những gì nàng ấy nói.” Mặc Không nghiêm túc trả lời.
Nữ nhân kia tức giận đột nhiên không tự chủ được mà hét lên: "Ngươi không sợ ta nói chuyện này với Hoàng thượng sao?"
Mặc Không nhìn nữ nhân kia bằng ánh mắt lạnh lùng đột nhiên đầy sát ý nói: “Ngươi cho rằng hiện tại ngươi còn có thể sống sót bởi vì ta không thể tra ra ngươi là ai sao? Ta vốn chỉ nghĩ mình không còn tâm trí phản nghịch nữa nên không muốn gây rắc rối và cứ mặc kệ, nếu không thì ngươi đã chết hơn ngàn lần rồi. Chẳng lẽ ta không làm Trữ vương gia lâu đến nỗi người trong cung đều quên mất ta từng là ai sao?"
Nữ nhân kia nhìn Mặc Không đang chậm rãi đến gần, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào nàng ta bằng ánh mắt lạnh lùng có chứa chất độc, nàng ta đột nhiên cảm thấy hắn vẫn là Trữ vương gia đáng sợ.
Sau đó Mặc Không lạnh giọng nói: "Đã như vậy, vậy ta sẽ không buông tha ngươi!"
Trong tiềm thức nữ nhân kia lùi lại một bước, run rẩy nói: "Không! Ngươi không thể gϊếŧ ta, ta là người của Hoàng thượng, nếu ngươi gϊếŧ ta, người đầu tiên mà Hoàng thượng nghĩ đến chính là ngươi, đến lúc đó, các ngươi đều phải chết!”
"Ngươi cho rằng ta sợ hắn sao?" Mặc Không bình tĩnh nói.
Nếu hắn tiến thêm một bước nữa, nữ nhân này chắc chắn sẽ chết.
Tô Vãn Tình vô cùng thích thú nhìn cảnh này, nhìn nữ nhân này sắp chết dưới mưa lớn, khóe môi càng ngày càng lộ rõ.
Kẻ cặn bã Tô Vãn Tình đương nhiên sẽ thích hắn, nam nhân nàng thích lại được những nữ nhân khác thích. Tuy nhiên, kẻ coi thường những nữ nhân khác lại bị nàng quyến rũ đến mất hồn.
Tuy nhiên.
Ngay lúc Mặc Không chuẩn bị gϊếŧ chết nữ nhân này, giọng nói lo lắng của công công truyền thánh chỉ đột nhiên vang lên từ bên ngoài cung điện.
"Hoàng thượng xin hãy đi chậm thôi, trời đang mưa sấm sét! Tại sao Hoàng thượng lại đến đây sủng ái Tô Quý phi trong cơn mưa lớn như vậy?"