Mỹ Nhân Điên Cuồng Trêu Chọc, Tuyệt Sắc Nam Chủ Bị Câu Hồn

Quyển 1 - Chương 11.2: Trụ trì, tâm Phật của người không ổn (11.2)

Tô Vãn Tình mỉm cười, trong mắt chứa lệ quang, thêm vài phần sầu thảm: “Vậy… Vãn Tình không quấy rầy Trụ trì.”Tô Vãn Tình lại cụp mắt xuống, những giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt trắng nõn do bị hàng mi dài của nàng đè ép, Tô Vãn Tình chậm rãi quay người lại.

Nhìn có vẻ đau khổ rời đi, nhưng mỗi hành động của nàng đều là thăm dò Mặc Không.

“Đợi đã!” Mặc Không siết chặt chuỗi Phật châu trong tay, chung quy vẫn là có chút mềm lòng.

Tô Vãn Tình quay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đầy vẻ khó hiểu.

Mặc Không dừng một chút, nói: “Mặc Không bất tài, chữ viết vụng về, Tô Quý phi nương nương có thể đi mời thầy dạy tới, dậy nương nương viết chữ.”

Mời thầy dậy, vậy mười thước của nàng chẳng phải là vô ích sao?

Tô Vãn Tình hơi hơi chu cái miệng nhỏ, trả lời: “Theo Vãn Tình biết, trong thành này chỉ có một thầy dạy là nữ nhân, nàng ở trong cung, cũng là sư phụ của Công chúa Phượng Hoàng, không có khả năng tới đây dạy Vãn Tình, nếu ta mời nam nhân, thân phận Vãn Tình sợ là không ổn, sẽ bị chỉ trích, Vãn Tình nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Mặc Không là người thích hợp nhất.”

Mặc Không bỗng nhiên có chút dừng lại, hắn theo bản năng không biết nên đáp lại như thế nào.

Tô Vãn Tình thấy Mặc Không khó xử, có chút ủy khuất nói: “Vãn Tình biết Mặc Không không muốn, ta cũng không muốn ép buộc, một tháng sau bị phạt 30 thước, Vãn Tình đành chịu phạt, Mặc Không là thánh nhân cao khiết (là người có đức hạnh cao, phẩm hạnh trong sạch), Vãn Tình nên tránh xa.”

“Thánh nhân cao khiết?” Mặc Không làm như tự giễu, ngay sau đó than nhỏ nói: “Thôi, dạy liền dạy đi, nương nương, khi nào bắt đầu?”

Tô Vãn Tình nghe được Mặc Không đồng ý, đôi lông mày rũ xuống đột nhiên cong lên, nàng nói: “Lúc này, Mặc Không đồng ý?”

Mặc Không im lặng, sau đó mở ra đôi môi mỏng nói: "Đúng vậy."

Tô Vãn Tình mỉm cười, sáng lạn như hoa hồng trắng, quyến rũ trái tim rắn chắc.

Tô Vãn Tình cùng Mặc Không tiến vào thư phòng được giấu kín, là không gian duy nhất của Mặc Không, thông thường những đệ tử khác cũng sẽ không tới thư phòng này của hắn.

Mặc Không thả một xấp giấy trắng ở trên bàn, mời Tô Vãn Tình ngồi xuống, sau đó mài mực, Tô Vãn Tình yên lặng nhìn đôi tay với những khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, cốt cách rõ ràng của hắn.

Chỉ nhìn đôi tay này, Tô Vãn Tình tựa hồ cảm thấy chữ viết của người trước mặt nhất định là đẹp nhất trên đời, Tô Vãn Tình không khỏi muốn cắn một miếng.