Bài Thi Đến Từ Địa Ngục

Chương 4 -2: Quái Vật

Chương 4 -2: Quái Vật

Bên này Hoàng Kỳ vẫn còn đang leo xuống, nhưng việc leo trèo này cũng hết sức khó khăn. Ngón tay đang bám vào tảng đá của anh khẽ run lên, nếu không phải do ý chí sinh tồn, có lẽ anh đã không kiên trì được như thế.

Quái vật vẫn còn đang đuổi theo anh, tư thế bò của nó cực kỳ quái dị, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn anh. Hoàng Kỳ đoán có thể qua thêm mấy phút nữa, con quái vật đó sẽ đuổi kịp anh, sau đó nó sẽ xé anh nát bấy. Kết cục của anh sẽ y hệt như hai cái xác kia!

Điện thoại trong balo vẫn luôn rung lên, Hoàng Kỳ biết có thể lại là Tiêu Nguyên Lãng gọi tới. Anh thò đầu xuống nhìn lại, vách đá trông có vẻ sâu không thấy đáy. Hoàng Kỳ biết mình sắp không chịu nổi nữa, cho nên chỉ có hai kết cục, một là ngã chết, một là bị quái vật gϊếŧ chết.

Nghĩ tới đây, Hoàng Kỳ cắn răng một cái, dừng lại trên một tảng đá tương đối nhô ra, anh chuẩn bị nhảy xuống đây trước khi con quái vật lao xuống. Mang theo tâm trạng sắp phải chết, anh dứt khoát lấy điện thoại từ trong balo ra, quả nhiên toàn bộ cuộc gọi đều là Tiêu Nguyên Lãng gọi tới.

Hoàng Kỳ ấn phím nhận, có thể có người trò chuyện trước khi chết cũng không tệ.

Sau khi Tiêu Nguyên Lãng nghe được Hoàng Kỳ nhận điện thoại, anh ấy mới lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Hoàng Kỳ, em lấy bài thi và bút ra đi, chờ cuộc gọi của Thành Tài, sẵn sàng điền đáp án 8 ngay lập tức nhé."

Hoàng Kỳ nghe thế có chút ngẩn ra, nhưng anh lại vô cớ tin tưởng lời Tiêu Nguyên Lãng, cũng lần nữa dấy lên hy vọng sống: “Được!"

Tiêu Nguyên Lãng bỗng nhiên nói: "Hoàng Kỳ, phải sống đấy!"

Hoàng Kỳ cảm thấy đáy lòng run lên: “Được!"

Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Kỳ phát hiện ra con quái vật cách mình chỉ còn mấy mét, vì vậy lập tức lấy bài thi và bút ra, cũng ngậm cả giấy và bút lên miệng, tiếp theo lại leo xuống dưới. Lời của Tiêu Nguyên Lãng vẫn luôn vang vọng trong đầu Hoàng Kỳ, bây giờ anh chỉ có một suy nghĩ, đó là sống tiếp!

Lúc Thành Tài chạy tới đỉnh núi, lại phát hiện hiện tại đã là 11 giờ 40 phút, anh ta dựa vào cảm giác và trí nhớ nhanh chóng tìm được thi thể, nhưng phải chặt ngón tay của thi thể như thế nào mới là vấn đề.

Cuối cùng anh ta tìm được cục đá vụn lớn, nhắm vào một ngón tay của thi thể rồi liên tục đập mạnh xuống, cho đến hoàn toàn đập gãy ngón tay mới bỏ qua, sau đó vội vàng gọi điện thoại cho Hoàng Kỳ.

Hoàng Kỳ đang đứng trên vách núi thẳng đứng, đầu đầy mồ hôi, nhiều lần mồ hôi chảy vào trong mắt, đau đến mức anh cực kỳ khó chịu, đồng thời tay chân anh cũng đang run rẩy kịch liệt. Anh thật sự cảm thấy mình đã không chống đỡ nổi nữa, chẳng qua vẫn còn đang cắn răng cứng rắn chống đỡ mà thôi.

Hoàng Kỳ trơ mắt nhìn con quái vật treo ngược đang từng bước từng bước bò đến hướng mình, nhưng lại không thể làm được bất cứ cái gì, cuối cùng, anh vẫn lựa chọn buông bỏ, buông lỏng bàn tay đang vịn vào hòn đá.

Ngay lúc Hoàng Kỳ cho rằng bản thân đã rơi xuống vực thẳm thì con quái vật kia lại đột nhiên vươn một cánh tay ra bắt được balo trên lưng anh, cũng nhấc bổng anh lên không trung.

Mà lúc này, vầng trăng đỏ trên màn trời đã đến trạng thái tròn đầy, ánh trăng đỏ như máu rải rác khắp mặt đất, trông có vẻ ngột ngạt và đáng sợ. Nói cách khác, có lẽ đã sắp hết hạn!

Hoàng Kỳ hoảng sợ nhìn xuống dưới chân, mặt cũng bị dọa đến tái xanh, nhưng càng làm cho anh hoảng sợ chính là, con quái vật kia đang nâng anh bỏ lên miệng! Ngay đúng lúc này, Hoàng Kỳ nghe được tiếng rung của điện thoại truyền đến, chắc là Thành Tài gọi tới! Hoàng Kỳ cũng không biết mình đào đâu ra dũng khí, vừa vặn hai tay đang được tự do, thế là ngay khoảnh con quái vật đó có thể cắn chết anh bất cứ lúc nào, Hoàng Kỳ đã cầm bút lên điền chữ "Kỳ" còn lại của tên mình và điền đáp án B vào bài thi.

Cũng chính là trong nháy mắt này, trên khung viết họ tên của bài thi bùng cháy như lửa đốt, ngọn lửa hình thành con số 59 rồi biến mất không thấy đâu. Mà ngay lúc này con quái vật kia cũng ngưng lại mọi động tác, đôi mắt vốn đỏ gay như máu cũng biến thành một màu lam tĩnh mịch. Không lâu sau đó, toàn bộ cơ thể nó cũng từng chút từng chút một biến mất. Cùng lúc đó, Hoàng Kỳ bởi vì mất đi chống đỡ mà rơi xuống phía dưới!

"A!” Tiếng kêu của Hoàng Kỳ vang dội toàn bộ sơn cốc...

Hoàng Kỳ rơi xuống cực nhanh, anh vốn tưởng rằng mình sẽ ngã chết, nhưng cuối cùng anh vẫn là rơi vào một cái đầm sâu. Hóa ra anh đã sắp sửa leo xuống dưới đáy vách đá, chỉ cần bò thêm mười mấy mét nữa là có thể đến nơi. Chẳng qua không biết tại sao, lúc ấy Hoàng Kỳ căn bản không thấy được đáy vách đá, cho rằng còn một khoảng cách rất xa. Có thể là do bài thi giở trò quỷ, giống như cánh rừng chạy mãi không thoát được kia vậy.

Hoàng Kỳ vùng vẫy ở trong nước khoảng hơn một phút, sau đó mới chậm rãi bơi lên trên bờ.

Sau khi lên bờ Hoàng Kỳ mới khϊếp sợ phát hiện ra, trong lúc anh giãy giụa dưới nước, anh đã làm lạc mất ba lô và bút, chỉ có mỗi tờ giấy kiểm tra địa ngục kia được anh nắm chặt trong tay từ đầu đến cuối.

Vầng trăng đỏ máu trên trời sớm đã biến mất, thay vào đó là bầu trời đầy sao, Hoàng Kỳ cảm thấy cả người mệt lả, bèn ngồi ở bên bờ nghỉ ngơi một lúc, tay anh đến giờ vẫn còn đang run rẩy.

Cuối cùng, Hoàng Kỳ bước ra khỏi thung lũng trong bóng tối. Lúc này đường chân trời đã ánh lên tia sáng trắng bạc, anh lê cơ thể mệt lã, dọc theo con đường đẹp như tranh vẽ đi xuống chân núi. Đến nơi, anh mới kinh ngạc phát hiện Thành Tài và Tiêu Nguyên Lãng đều đang chờ anh.

"Quả Tử!” Thành Tài nhìn thấy anh kích động hô lên, lập tức nhào tới hướng anh: “Thánh thần thiên địa ơi! Cậu không sao! Hù chết tôi rồi! Tôi còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại cậu nữa!"

"Mạng lớn quá, thế nên tôi mới sống được đấy.” Hoàng Kỳ miễn cưỡng cười nói, thấy máu cùng vết thương trên đầu Thành Tài, anh bèn vội vàng hỏi: “Đầu cậu bị sao vậy?"

"Không sao! Chút vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại cả! Tôi cũng biết thằng nhóc nhà cậu có thể sống sót được mà!” Thành Tài kích động đến mức suýt khóc.

Tiêu Nguyên Lãng đi tới, nhìn Hoàng Kỳ chật vật không chịu nổi, vết thương khắp người, chân mày chau chặt như thể kẹp chết một con ruồi, nhưng anh ấy không có nổi giận, cũng không trách mắng, mà là thở dài một hơi, nói với Hoàng Kỳ: "Lên xe đi, anh dẫn các cậu đi bệnh viện."

Hoàng Kỳ lúc này mới phát hiện ra lái cả xe ở nhà Tiêu Nguyên Lãng ra ngoài, cho nên anh cũng cùng Thành Tài ngồi lên xe.

Tiêu Nguyên Lãng gọi điện thoại cho quản gia: “Lão Mã, không cần phái người tới nữa.. . Đúng vậy."

Hoàng Kỳ lúc này mới biết được Tiêu Nguyên Lãng đang định phái người vào núi lục soát cứu hộ, nếu như không phải là mẹ anh ấy và bố Tiêu Nguyên Lãng đi Nhật Bản, sợ rằng bây giờ không chỉ có mỗi Tiêu Nguyên Lãng và quản gia điều động người cứu anh.

Ngồi trong xe, Hoàng Kỳ chưa bao giờ cảm thấy an lòng như vậy. Những chuyện xảy ra đêm qua cứ như một cơn ác mộng, bây giờ tỉnh mộng rồi, anh vẫn còn sống. Cuối cùng, anh và Thành Tài đều ngủ thϊếp đi trong xe. Cho đến khi đến bệnh viện, Tiêu Nguyên Lãng mới đánh thức bọn họ. ngoại trừ vết bầm tím mô mềm trên lưng của Hoàng Kỳ, còn có vết thương trên trán của Thành Tài tương đối nghiêm trọng ra, những nơi khác chỉ là vết thương ngoài da nhẹ, cũng không có gì đáng ngại. Nhưng Hoàng Kỳ cần ở lại bệnh viện để theo dõi, Thành Tài thì vá mấy mũi trên đầu xong cũng có thể xuất viện về nhà.